Chương 50: Địa ngục bắt đầu

211 12 1
                                    

"Vân ơi, em đang ở đâu thế? Lên tiếng đi chứ... đừng có làm anh sợ!" Tiếng đàn ông khản đặc vang lên trong bóng tối tĩnh lặng. Cách đó không xa, người phụ nữ tên Vân đang co mình trong góc phòng không ngừng run rẩy.

Từ chỗ trốn sau chiếc giường, cô có thể nghe rất rõ tiếng chân trần bước chầm chậm trên sàn gỗ. Giọng nói đàn ông ban nãy là của bạn trai cô, nghe qua âm điệu có vẻ anh đang sợ hãi và lo lắng cho cô, nhưng cô tuyệt đối không được đáp lời.

Bởi vì chỉ vài phút trước đây thôi, cô đã tận mắt chứng kiến 'thứ đó' vặn đứt cái đầu anh rồi ném vào trong nhà vệ sinh. Dù cho ban nãy cô có nghe thấy gì, đó cũng chắc chắn không phải bạn trai cô!

Vân lại nghe thấy tiếng gọi của 'thứ đó' một lần nữa, lần này nó đã gần hơn với chỗ cô trốn. Nội dung y hệt như câu đầu tiên, thậm chí đấy còn là lời cuối cùng bạn trai cô nói trước khi chết.

Tiếng chân trần đạp trên nền gỗ đang từng bước từng bước tiến đến chỗ cô, âm thanh còn đều đặn hơn cả người máy, hoàn toàn không giống với một người đang sợ hãi chút nào.

Vân biết nếu cứ tiếp tục trốn ở đây kiểu gì cũng sẽ bị 'thứ đó' bắt được, cô lấy hết can đảm cúi người bò vào trong gầm giường.

Qua khe hở dưới gầm giường, Vân trông thấy một đôi chân xám xịt đang di chuyển chậm rãi trên nền nhà. Cô sợ hãi lấy hai tay bịt chặt miệng, dùng phần khuỷu tay để lết qua đầu bên kia của chiếc giường.

Toàn bộ âm thanh trong căn phòng bỗng dưng biến mất, giữa không gian yên ắng đáng sợ lúc này chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của Vân.

Cô cắn răng thật chặt ép nhịp thở vào bên trong, đồng thời từ từ quay đầu nhìn xuống dưới chân mình. Một cảm giác tuyệt vọng chưa từng có trước đây bao trùm lấy cô, đôi mắt cô mở to hết cỡ vì kinh hãi.

'Thứ đó' không biết từ bao giờ đã nằm rạp dưới sàn nhà, cái đầu rũ rượi của nó bị bẻ ngược, thò một nửa vào trong gầm giường nhìn Vân chằm chằm.

"Tìm thấy rồi nhé."

Vân hét lên một tiếng, cô bị con quỷ tóm chặt lấy cổ chân lôi ngược trở lại, siết cổ đến mức tắt thở.

Sau khi làm xong việc cần làm, nó mở chiếc tủ gần đấy, lấy ra một đoạn dây thừng, chậm rãi quấn quanh cổ Vân rồi treo lên trần nhà.

Năm phút sau.

Văn Dương đỗ xe trước cửa tòa chung cư số 49, anh đợi mãi vẫn không thấy Vân ra, đành kiên nhẫn chờ đợi trong xe. Anh hiểu rõ trước mỗi cuộc hẹn, phụ nữ thường có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.

Thế nhưng rất lâu sau vẫn chưa thấy cô trở ra, thậm chí cũng không có một tin nhắn nào thông báo đến anh.

Văn Dương cảm thấy hơi bối rối, anh nóng lòng muốn biết liệu cô có đang giận dỗi gì anh không.

Anh đành mở điện thoại gọi cho Vân, nhưng không thấy cô bắt máy. Vậy là cô ấy giận anh thật rồi.

Văn Dương cố lục lại trong ký ức xem anh đã làm gì gây tội với cô, nghĩ mãi cũng chẳng ra, anh đành mang theo bó hoa phía sau xe đi lên phòng cô tìm.

Chung Cư Của Quỷ [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ