Chương 12: Là bạn hay thù?

432 20 9
                                    

"Thủy ơi, đừng chạy nhanh như thế, mẹ không đuổi kịp con mất!" Bà Thu vừa hối hả chạy, vừa gọi với theo đứa con năm tuổi của mình. Mồ hôi trên trán bà lấm tấm đổ xuống cổ áo, đầu gối bà vẫn còn chưa bình phục hẳn sau cái tai nạn ấy.

"Thủy à, con..." Bà còn chưa kịp nói dứt câu, đứa trẻ đã vấp phải cục đá, ngã dúi dụi trên đường.

Bà Thu thấy con không khóc thì hơi ngạc nhiên, bà tiến lại gần để xem vết thương cho cô bé.

"Con có đau không?" Bà hỏi.

Mắt cô bé lúc này đã rơm rớm nước, nhưng vẫn nhất quyết không chịu khóc. "Con có ạ."

"Thế tại sao con lại không khóc?"

Cô bé chậm rãi xoa đều hai lòng bàn tay vào nhau, ngẩng đầu nhìn mẹ. "Vì hôm trước bố bảo với con rằng, nếu lúc bị đau mà khóc sẽ chỉ khiến vết thương đau hơn mà thôi."

Bà Thu bật cười. "Nhưng con là con gái kia mà? Con không cần phải kìm nén cảm xúc như con trai đâu."

"Không đâu mẹ ạ, bố bảo chính vì con là con gái nên mới phải càng mạnh mẽ để đương đầu với mọi khó khăn trước mắt, như vậy con mới có thể sống hạnh phúc trong bất kỳ hoàn cảnh nào."

Bà Thu hơi ngẩn người, đây mà là lời nói của một đứa con gái năm tuổi sao? Chồng à, anh đã dạy con bé cái gì thế này?

"Nhưng nếu không khóc, làm sao con chống lại được với nỗi đau?"

Cô bé gắng mỉm cười nhìn mẹ, hai lòng bàn tay tiếp tục chà xát vào nhau. "Bố bảo chỉ cần làm thế này là mọi nỗi đau sẽ được xóa bỏ ạ!"

"Chỉ cần xoa đều hai lòng bàn tay vào nhau, mọi nỗi đau sẽ được xóa bỏ."

Đúng vậy, cho dù trái tim có tổn thương ra sao, đau đớn thể xác lớn đến nhường nào. Chỉ cần xoa đều hai lòng bàn tay lại với nhau, tất cả rồi cũng sẽ qua đi.

Thủy từ từ hé mắt, cơn đau nặng trĩu đến từ một bên đầu khiến cô phải nhăn mặt. Một dòng nước mắt ấm nóng lăn dài xuống gò má, đôi môi cô khẽ mấp máy mở.

Lâu lắm rồi Thủy mới lại được gặp mẹ, trông bà thật hiền dịu trong những giấc mộng ấy. Chỉ tiếc là nó không bao giờ kéo dài quá lâu, và luôn luôn kết thúc giữa chừng khiến cô phải buồn bã bật khóc.

Cô từ từ nghiêng đầu, cả cơ thể đau nhức khó mà cựa quậy nổi.

Bạch Vĩ Kỳ đã ngồi bên cạnh giường cô từ bao giờ, đôi mắt chị sưng húp nhắm nghiền, ngay cả khi đã ngủ thiếp đi, chị vẫn còn nắm chặt lấy bàn tay cô.

"Chị Bạch..." Thủy thều thào trong cổ họng.

Không biết do Bạch Vĩ Kỳ nhạy cảm hay chưa chìm vào sâu giấc, chị vội bừng tỉnh, đôi tay siết chặt lấy bàn tay Thủy.

"Em tỉnh rồi..." Giọng Bạch Vĩ Kỳ run run như sắp khóc.

Thủy tạm thời vẫn chưa muốn nói gì nhiều, cô nghẹn ngào nhìn Bạch Vĩ Kỳ, nắm tay khẽ siết chặt.

Bạch Vĩ Kỳ còn chưa kịp nói câu tiếp theo, chị bỗng trông thấy hai bàn tay của Thủy run run đưa lên, từ từ xoa đều vào nhau.

Chung Cư Của Quỷ [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ