Chương 17: Đôi mắt sau màn đêm

382 15 23
                                    

Không chỉ thuê lại căn hộ 404, Ngọc Anh còn sống ở đó hơn hai tháng rồi mới đột ngột biến mất.

Hải Yến nói trước giờ chưa từng có trường hợp ngoại lệ nào, nhưng chẳng phải Ngọc Anh chính là trường hợp ngoại lệ đó sao? Cô ấy đã thành công vượt qua thời hạn bốn mươi chín ngày, và biết đâu còn có những người khác nữa cũng giống như thế?

Một tia hy vọng lóe lên trong lồng ngực Thủy, nhưng rất nhanh sau đó lại từ từ chìm xuống. Cô suýt chút nữa quên rằng, dù đã thành công sống sót sau bốn mươi chín ngày, Ngọc Anh vẫn biến mất khỏi thế giới.

Tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng kéo Thủy trở về với thực tại, có giọng đàn ông ho hắng: "Tôi có thể vào không?"

Thủy nhận ra giọng nói này. "Tôi bảo không thì cậu vẫn vào chứ?"

Nghĩa mở cửa đi vào phòng, cậu ta mỉm cười ái ngại. "Sao chị lại coi tôi như là kẻ trơ trẽn thế?"

"Câu nào của tôi nói cậu là kẻ trơ trẽn à?"

"À không." Nghĩa vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cậu ta nghiêng đầu. "Vết thương của chị thế nào rồi?"

"Không còn chảy máu nữa, nhưng vẫn đau chết đi được."

"Tại sao lại không dùng nó?"

"Cái gì?" Thủy nhận ra ý nghiêm túc trong giọng nói của Nghĩa.

"Lá bùa đen tôi đưa cho chị, tại sao lại không dùng?"

Thủy thở dài. "Tôi làm sao biết được chuyện lại xảy ra nhanh như thế, có phải lúc nào tôi cũng cầm nó theo bên người đâu."

"Biết ngay là chị sẽ nói như thế mà." Nghĩa bước tới bên giường bệnh, cậu không kiêng dè nâng cánh tay Thủy lên.

"Làm gì thế?" Thủy định rút tay về, nhưng cô lại thấy cậu ta lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bằng vải đeo vào tay cô.

"Cái này..."

"Là vòng Hộ Mệnh. Cái này có thể không mạnh bằng bùa đen, nhưng ít ra nó cũng sẽ cầm chân 'thứ đó' được một lúc."

"Cậu cho tôi cái này?"

"Ừ." Giọng Nghĩa chợt nhẹ bẫng.

"Tại sao? Chúng ta mới chỉ gặp nhau có hai lần, tại sao lại muốn giúp tôi đến vậy?"

"Bởi vì..." Ánh mắt Nghĩa đối diện với Thủy, nhưng dường như lại không nhìn thẳng vào chính cô. "Chị trông rất giống với một người."

"Ai?"

"Trần Ngọc Anh."

Thủy sững người, cô mở to đôi mắt như không thể tin vào những lời người trước mặt nói. Cậu ta đang nói dối? Cô đã nhìn thấy ảnh Ngọc Anh, cô và cô ấy hoàn toàn không giống nhau chút nào.

Mà không...

Nghĩ lại, ban đầu Thủy cũng có chút cảm giác quen thuộc khi nhìn vào ảnh của Ngọc Anh. Cô mở điện thoại ra xem lại bức ảnh một lần nữa, và để cho chắc chắn, cô lần giở tất cả những tấm hình công khai trên mạng của Ngọc Anh.

Nghĩa nói đúng, có thể do góc chụp mà có những tấm hình trông không giống với Thủy lắm. Tuy nhiên, chín trên mười phần trong số đó đều có nét giống cô một cách đáng sợ.

Chung Cư Của Quỷ [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ