Sau cả một đêm lang bạt ngoài đường, khi tia nắng đầu tiên ló rạng, Thủy đã kịp trở về phòng bệnh. Việc đầu tiên cô chuẩn bị là đun một ấm nước sôi sùng sục, sau đó đẩy nó rơi xuống sàn nhà để lấy đó làm cớ cho cái tay bị bỏng.
Đáng lẽ cô không cần phải làm thế, nhưng sau khi kiểm tra tất cả những chỗ trong bệnh viện cô đến tối qua, không hề có dấu vết nào minh chứng cho việc nơi này đã từng bị tàn phá.
Tất cả mọi thứ đều mờ nhạt như thể sự việc kinh hoàng đêm qua chỉ là một cơn ác mộng. Nếu đến cả vết bỏng trên tay cô cũng biến mất, chắc chắn cô sẽ tin nó không có thật.
Ngoài cửa xuất hiện một nữ y tá bước vào, vừa trông thấy ấm nước sôi đổ vỡ trên sàn đã vội chạy đến hỏi han đầy vẻ lo lắng, khiến Thủy cảm thấy có chút áy náy.
Sau khi bàn tay cô được băng bó cẩn thận xong, Hải Yến liền tới, gương mặt cô ta bơ phờ như thể đã thức trắng cả đêm. Vừa trông thấy Thủy cô ta liền nói: "Cậu nói đúng, cái tên đứng trên sân thượng tối qua thực sự quá nguy hiểm!"
Đến cả một nhân viên của Trung tâm Nghiên cứu Năng lượng siêu linh và Tiềm năng con người còn phải công nhận hắn là kẻ cực kỳ nguy hiểm, mà sau chuyện đêm qua thì Thủy cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm.
"Đêm qua cậu ở đâu?"
"Tớ..." Thủy không biết có nên nói thật cho Hải Yến biết hay không. "Cậu ở đâu? Tối qua tự dưng điện thoại bị ngắt giữa chừng."
"Tớ tìm thấy Hà Thanh Huy nằm bất tỉnh ở chân cầu thang, sau đó bọn tớ cùng nhau chạy lên sân thượng thì không thấy gì, tưởng đâu chỉ để lọt mỗi đối tượng ai dè tự dưng bị vướng vào một vòng lặp, loay hoay mất cả đêm mới có thể thoát ra được!" Hải Yến thuật lại chuyện đêm qua trong sự bực tức, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của mình vừa bị bỏ qua.
"Vướng vào vòng lặp?"
"Tớ biết đầu óc cậu không được thông minh cho lắm nên tớ sẽ giải thích dễ hiểu thế này: Tòa nhà B đó ban đầu chỉ có năm tầng thôi, nhưng bọn tớ đã phải mất cả đêm hôm qua để leo lên leo xuống tận mấy nghìn bậc thang mới có thể tìm ra lối thoát." Thấy Thủy chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, Hải Yến cảm thấy hơi kỳ lạ. "Này, hôm qua hắn có sang chỗ cậu không?"
"Không... tối qua tớ đi ngủ sớm."
"Gan đấy cô bạn! Sau chuyện đó mà cậu vẫn còn ngủ ngon được, tớ thấy phục cậu thật đấy."
Thủy đành cười khổ. "Có gì đâu, tớ nghĩ dù sao trong bệnh viện cũng có nhiều người nên có lẽ hắn không dám sang đây thôi mà."
Hải Yến thấy câu nói của cô có chút bất hợp lý, đang định vặn lại thì Bạch Vĩ Kỳ đi vào phòng. Cô ta đành phải giả làm y tá đến thay thuốc, lẳng lặng bước ra ngoài.
Vừa ngồi xuống giường, Bạch Vĩ Kỳ ngay lập tức nhận ra bàn tay băng bó của Thủy, chị nhặt một thanh bánh xốp trên bàn gõ một nhát vào đầu cô. "Em là cái nam châm hút xui xẻo đấy à? Sao lúc nào chị nhìn thấy em cũng là trong tình trạng bị thương hết vậy?"
"Em xin lỗi, em định đun nước pha cà phê mà chẳng may làm rơi ấm..."
Bạch Vĩ Kỳ khẽ thở dài. "Tôi chịu cô luôn rồi đấy, nghiện cà phê đến mức đó cơ à?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Chung Cư Của Quỷ [FULL]
TerrorTác giả: Tịch Dương Tòa chung cư số 49 nằm trên đường Minh Trì, từ lâu đã nổi tiếng với các vụ mất tích và những cái chết không rõ ràng của căn hộ 404. Người ta đồn rằng, hễ cứ thuê căn phòng đó đều sẽ không tránh khỏi số phận chết chóc. Trần Thu Th...