Chương 47: Tung tích Cổ Sáo Lâu

214 10 1
                                    

"Ngồi đây có một mình thôi à?"

Đứa trẻ từ từ ngẩng đầu, trong tầm mắt của nó xuất hiện một cô bé xinh xắn, tay ôm con búp bê. Nó không đáp lời, lẳng lặng lấp đất xuống hố.

"Cậu đang chôn thứ gì thế?"

Đứa trẻ lại ngẩng đầu lần nữa, nó không nói gì, khẽ chỉ tay về phía vệt máu loang lổ ngoài đường.

Mặt cô bé lập tức tái nhợt, cô nhìn đứa trẻ một cách đầy ghê sợ. "Đừng bảo là cậu đang chôn người chết đấy nhé!"

Đứa trẻ từ tốn vun đất lấp cái hố xong, hồi lâu mới cất lời: "Không phải người, có một con mèo vừa mới bị xe cán ngoài kia."

"Thế à? Cậu làm tớ hết hồn, mà cậu tốt bụng thật đấy!" Cô bé nhìn đứa trẻ lấm lem đất cát trước mặt, khúc khích cười.

Đứa trẻ lại không nói gì, nó bình thản đứng dậy, đi thẳng về phía bìa rừng.

"Này, cậu đi đâu thế?" Cô bé vội đuổi theo sau.

"Về nhà, đừng có đi theo tao."

Cô bé chợt dừng bước. "Mẹ tớ nói xưng mày tao là không lịch sự."

Đứa trẻ nghe vậy bỗng quay đầu lại, đôi mắt nó nhìn cô đầy u ám. "Mày nói nhiều thật đấy. Tại sao lũ con người lại luôn ồn ào như vậy?"

Cô bé bỗng giật mình, đôi mắt rưng rưng chực khóc.

Đúng vào lúc này, một quả bóng không biết từ đâu đột ngột bay tới đập mạnh vào đầu cô bé, khiến cô ngã nhào xuống đất, bật khóc nức nở.

Không lâu sau, một đám trẻ lớn hơn vội vã chạy đến, vừa trông thấy cô bé chúng lập tức bật cười. "Các cậu nhìn này! Là con bé khóc nhè mới chuyển đến đấy!"

"Uầy, các cậu thấy tớ căn chuẩn không? Một phát trúng phóc con bé khóc nhè." Một giọng khác chen vào.

Những đứa còn lại cũng bắt đầu buông lời châm chọc.

Cô bé ngồi trên mặt đất càng khóc to hơn, cô chưa bao giờ cảm thấy bị tổn thương từ tận đáy lòng thế này.

Giữa những âm thanh ồn ào hỗn loạn, một viên đá đột ngột lao vụt đến, đáp thẳng vào đứa trẻ cầm đầu. Nó vội ôm chặt lấy chỗ đau, òa lên khóc.

Từ trong bụi cây gần bìa rừng, đứa trẻ lúc nãy trên người lấm lem bùn đất chậm rãi bước ra, đôi mắt âm u hiện rõ sự phẫn nộ.

"Ch-chạy nhanh đi! Thằng điên tới rồi kìa!" Thằng nhóc mới nãy còn tỏ ra vô cùng tự hào vì đã có một đường bóng "đẹp", lúc này lại sợ hãi bỏ chạy trước tiên.

Đám còn lại nhìn 'thằng điên' đang lù lù bước tới, bọn chúng dù có to xác gấp đôi nhưng vẫn không khỏi run sợ, lập tức bỏ chạy mất dạng.

Đứa trẻ u ám bước đến trước cô bé đang khóc nức nở, nó chậm rãi ngồi xổm xuống, cánh tay buông thõng bên thân thể nhanh như cắt đưa lên tóm lấy cổ họng cô. "Mày còn ồn ào hơn cả đám trẻ kia cộng lại nữa. Nếu mày vẫn không chịu im đi, tao sẽ khiến mày không bao giờ có thể kêu lên lần nữa."

Chung Cư Của Quỷ [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ