Chương 28: Hoạn nạn có nhau

271 12 2
                                    

"Tại sao Vân lại muốn biết điều đó ạ?" Thủy ngây người hỏi, cô thậm chí quên mất cả tách cà phê vẫn còn chưa kịp đặt xuống bàn.

"Cô gái ấy kể với tôi rằng cô ấy thường xuyên có một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ, cô ấy thấy một vị tướng quân anh dũng chỉ đạo hơn mười mấy vạn quân, ông ta kéo ngựa đi đến đâu, nơi đó tan tác không còn một mảnh giáp."

"Tướng quân Nguyễn Kỷ." Thủy vô thức nói ra một cái tên.

Giáo sư Sơn nhìn cô hài lòng gật đầu. "Cô có vẻ cũng có vốn kiến thức về lịch sử nhỉ."

Thủy vội xua tay. "Đó chỉ là những thứ cơ bản được dạy hồi cấp hai thôi ạ, bác nói tiếp đi."

"Lúc đó tôi đã hơi nghi hoặc về giấc mơ của Vân, vì bây giờ không có nhiều tài liệu hình ảnh về Nguyễn Kỷ, để mà mơ thấy một cách chi tiết như vậy thì thật sự là hơi kỳ lạ."

"Nhưng không phải là..."

Thủy còn chưa kịp nói hết câu, Giáo sư Sơn đã cắt ngang lời cô: "Tôi biết cô có ý gì, vậy để tôi kể tiếp giấc mơ của cô gái ấy xem những điều này có trong sách lịch sử không nhé?"

"Đợi một chút đã ạ, cho cháu xin phép cắt ngang." Văn Dương bỗng đứng dậy khỏi ghế.

Giáo sư Sơn nhìn anh. "Cứ tự nhiên, anh muốn nói gì?"

"Dạ, không ạ. Cháu chỉ xin phép đi vệ sinh thôi. Nhưng bác không cần dừng lại vì cháu đâu, cứ nói với Thủy đi ạ. Cháu xin lỗi vì đã cắt ngang." Nói xong, Văn Dương nhanh chóng rời khỏi phòng trong khi cố không gây ra tiếng động nào.

Giáo sư Sơn khẽ mỉm cười, quay sang nói với Thủy: "Cô có anh bạn trai tinh tế đấy."

"Dạ, anh ấy không phải... Dù sao thì bác kể tiếp đi ạ!" Hai má Thủy lúc này đã đỏ lựng lên.

Giáo sư Sơn nâng tách phê uống một ngụm, đoạn ông giở cuốn sổ tay cũ kỹ có bìa làm bằng da đặt trước mặt bàn. "Trận cuối cùng mà Nguyễn Kỷ đánh cho vua Dịch Minh Hà là ở một ngôi làng hẻo lánh không ai biết đến tên, ông ta nghi ngờ đó là nơi ẩn náu của bọn loạn đảng."

Giáo sư Sơn khẽ chép miệng một cái, ông giở sang trang tiếp theo của cuốn sổ tay. "Tại nơi này, Nguyễn Kỷ đã tìm thấy một thanh kiếm tuyệt đẹp, thứ khiến ông ta bị mê hoặc còn hơn là vàng bạc châu báu. Nhờ có nó, những trận chiến dưới thời vua Dịch Liêm Chính sau này mới có thể thắng lợi tuyệt đối."

"Cháu chưa từng nghe nói đến chi tiết này." Thủy bấy giờ mới đặt tách cà phê xuống dưới bàn.

Giáo sư Sơn gật đầu, nói: "Vì họ không công nhận quyền năng của thanh kiếm, họ muốn tất cả công lao phải thuộc về những thứ mà họ có thể hiểu rõ, ở đây là tướng quân Nguyễn Kỷ."

Dù không nói ra nhưng Thủy vẫn hiểu, "họ" ở đây là các nhà sử học.

"Vậy bác có biết quyền năng của thanh kiếm ấy là gì không?"

"Nguyễn Kỷ gọi nó là Bản Tính. Đúng như cái tên của nó, bất cứ ai sở hữu thanh kiếm đều bị nó lôi hết tâm can, bản chất ra bên ngoài. Kẻ nào có lòng dạ tốt sẽ trở thành anh hùng, ngược lại nếu mang tâm địa xấu xa sẽ hóa thân ác quỷ."

Chung Cư Của Quỷ [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ