Chương 52: Đêm thứ hai

199 13 0
                                    

"Trần... Văn Nghiêm là anh!?" Đây là điều kinh ngạc nhất Thủy từng được nghe từ trước đến giờ, hóa ra người mà cô vất vả tìm kiếm bấy lâu lại luôn ở bên cạnh cô.

"Phải, tôi chính là đứa trẻ được Trần Ngọc Dương đưa về."

Thủy nhìn ngắm khuôn mặt đẹp đẽ mà u ám của anh, đúng là rất giống với sự mô tả của Trần Văn Nghiêm.

"Vậy tại sao bấy lâu nay anh lại phải chạy trốn?"

"Bởi vì có quá nhiều kẻ ghê tởm tôi, Thủy à." Nghiêm đau khổ cất lời, ánh mắt anh như muốn hằn sâu vào đôi mắt Thủy. "Những kẻ đó đều ghét bỏ tôi, chúng coi tôi là ký sinh trùng của xã hội, chúng nhìn tôi bằng đôi mắt tràn ngập sự khinh bỉ."

"Không, tất cả đều là do oán linh sống trong cơ thể anh, hắn khiến anh phải sống một cuộc đời chật vật như vậy." Thủy bỗng tiến lên ôm chầm lấy anh.

Nghiêm vùi mặt vào vai Thủy, anh ôm cô rất chặt. "Tôi rất sợ, Thủy à. Tôi sợ nếu như có một ngày bản thân tôi mất kiểm soát hoàn toàn, hắn sẽ chiếm lấy cơ thể tôi và làm hại đến tất cả những người tôi yêu quý."

"Đừng sợ." Thủy dịu dàng vỗ về anh. "Nếu như ngày ấy thực sự xảy ra, tôi sẽ thay anh bảo vệ họ."

Bây giờ cô đã biết lý do tại sao anh chấp nhận bỏ lại tất cả cơ đồ phía sau, một mình đi tới tòa chung cư hoang vắng, sống một cuộc đời lẩn khuất giống như ma quỷ.

Tất cả là để tìm lại người chị gái thân thương ngày nào, và có lẽ cũng là người duy nhất từng chấp nhận con người anh.

Nhưng có điều gì đó mách bảo Thủy rằng, đó chưa phải toàn bộ lý do khiến ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo và u ám đến vậy. Dường như, sâu bên trong tiềm thức của anh còn một ký ức khủng khiếp nào đó, tồn tại trước cả khi anh bước chân vào nhà họ Trần.

"Bác Dương và bố chị Bạch từng nói anh là hy vọng duy nhất để tiêu diệt Tử Minh đeo mặt nạ." Thủy khẽ đẩy Nghiêm ra, cô đưa hai tay chạm lên má anh. "Chuyện đó có thật không?"

"Tôi không biết." Giọng Nghiêm trầm buồn. "Có lẽ đó là do máu của tôi, nó có thể tiêu diệt hầu hết các oán linh, nhưng với Tử Minh thì chưa chắc."

Thủy nhìn Nghiêm rất lâu, cô khẽ thở dài một hơi. "Thì ra đó là lý do vì sao tỷ lệ thành công lại thấp đến vậy."

Như nhớ ra điều gì đó, cô chợt cất tiếng: "Nếu anh đúng là Trần Văn Nghiêm, lẽ ra anh cũng phải mang hận Tử Minh đeo mặt nạ mới đúng."

"Đúng vậy." Ánh mắt Nghiêm nhìn cô dường như có điều gì khó nói. "Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn tìm lại chị gái tôi thôi, Trần Ngọc Dương đã chết, bởi vì ông ta phải trả giá cho tội lỗi của mình."

"Tội lỗi? Tội lỗi của ông ta là gì?"

Nghiêm lặng người, anh không muốn trả lời câu hỏi của cô. "Đừng nói đến chuyện này nữa, cô nghỉ ngơi chút đi, đêm mai sẽ dài lắm đấy."

Nói rồi, anh quay lưng bước vào trong nhà.

Có một chuyện Nghiêm đã không nói cho Thủy biết. Cách đây hai năm, khi anh lần đầu tiên đến căn hộ 404 tìm Ngọc Anh, anh đã nhặt được một chiếc vòng tay của chị ấy. Trên đó, anh đã phát hiện lượng linh lực dày đặc của Tử Minh Ngọc Huyên.

Chung Cư Của Quỷ [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ