Thủy dành cả buổi chiều ngồi tra cứu tài liệu trên máy tính, đã lâu rồi cô chưa chăm chỉ làm việc thế này, cô muốn hoàn thành hạn nộp cho công ty sớm nhất để có thể giúp Bạch Vĩ Kỳ được phần nào.
Cuối cùng cũng xong, Thủy đứng dậy vươn vai một cái thật dài. Cô đi xuống bếp pha một tách cà phê nâu để giải tỏa căng thẳng. Cũng chẳng biết từ bao giờ mà cô đã dần quen với căn hộ này, dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi nhưng cô cảm thấy bản thân vẫn còn sức gắng gượng.
Ngoài hành lang bỗng có tiếng gõ cửa, Thủy cảnh giác đặt tách cà phê xuống bàn, rón rén bước đến.
"Ai đấy?" Cô vẫn còn chưa quên sáng nay cô nghĩ thế nào về Nguyễn Tiến.
Một giọng nói không chút cảm xúc vọng vào: "An."
Thủy mở hé cửa, một khuôn mặt đáng yêu hiện ra, cô bé An bẽn lẽn túm gấu váy nhìn cô.
Thủy mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Em muốn vào trong không?"
An ngay tức thì lắc đầu. "An sợ."
"Không sao đâu, chị đã ở đây mấy tuần rồi còn gì. Vào ban ngày em không cần phải sợ đâu." Thấy vẻ mặt An đã có chút xoay chuyển, Thủy bèn sử dụng chiêu cuối cùng. "Nào, đừng sợ. Chị sẽ bảo vệ em."
An ngước đầu nhìn cô, không biết do cô tưởng tượng hay cô bé thật sự có chút vui vẻ trong ánh mắt. Cô bé gật mạnh đầu, kiêng dè ôm hộp bánh phồng tôm bước vào trong căn hộ. Thủy biết An vẫn còn sợ, nên cô để cửa mở luôn.
Thủy chạy vội xuống bếp lấy túi kẹo sữa trên hộc tủ, cô không dám để An ở một mình quá lâu.
Nhìn thấy túi kẹo, đôi mắt An sáng rực như sao. Cô bé quay sang nhìn Thủy chăm chú, đến khi được cô gật đầu mới vui vẻ nhặt lấy vài chiếc.
"Chị chưa nói cho em biết tên chị nhỉ? Chị là Thủy, Trần Thu Thủy." Thủy vừa nói vừa rót cho An một cốc nước.
An ngước nhìn cô, khóe miệng lần đầu tiên mỉm cười. "Thủy."
"Đúng rồi! Nhưng không được gọi trống không thế, gọi chị Thủy đi."
"Thủy, Thủy."
Thủy: "...."
Cô đành cạn lời với cô bé thuần khiết như viên ngọc trắng trước mặt, chỉ biết ngậm ngùi cười trừ. Không sao cả, người dễ thương sẽ luôn được tha thứ.
Điện thoại đặt trên bàn chợt rung nhẹ khiến An giật mình. Thủy cầm lấy mở lên xem. Là Văn Dương nhắn tin. "Giáo sư Sơn nói tối nay có thể gặp chúng ta."
Thủy ngẩn người kinh ngạc, cô nhanh chóng nhập câu trả lời: "Nhanh như thế ạ? Em tưởng tuần này ông ấy có việc?"
Màn hình bên kia im lặng một lúc mới có lời hồi đáp: "Đúng là ông ấy có việc, nhưng khi nghe anh nói em là bạn của Vân liền muốn gặp em ngay."
Muốn gặp cô ngay? Thủy thầm nghĩ có lẽ vị Giáo sư nọ nắm trong tay manh mối quan trọng nào đó, nhưng còn chưa kịp nói với Vân thì cô ấy đã vĩnh viễn rời xa thế giới này.
***
Hơn 8 giờ tối, chiếc Mazda 3 Luxury trắng của Văn Dương đã đậu trước cửa tòa chung cư số 49. Anh không bật nhạc trong xe, đôi mắt cảnh giác luôn chú ý trước sau như cảnh sát. Đợi khoảng ba mươi phút mới thấy Thủy từ trong khu nhà bước ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chung Cư Của Quỷ [FULL]
KorkuTác giả: Tịch Dương Tòa chung cư số 49 nằm trên đường Minh Trì, từ lâu đã nổi tiếng với các vụ mất tích và những cái chết không rõ ràng của căn hộ 404. Người ta đồn rằng, hễ cứ thuê căn phòng đó đều sẽ không tránh khỏi số phận chết chóc. Trần Thu Th...