Văn Dương trở về căn hộ của mình khi bóng đêm dần bao phủ thành phố Huy Vũ, anh đi vào trong phòng để đồ, lặng lẽ tựa lưng vào bức tường.
Trước mặt anh, chói chang dưới ánh đèn lờ mờ của căn phòng, thanh kiếm tuyệt đẹp nhưng toát lên sự nguy hiểm hiện ra, sắc bén không có một vết xước.
Vài ngày trước, một kẻ kỳ lạ đeo mặt nạ đã đưa nó cho anh. Từ đầu đến cuối hắn không hề nói một lời, nên anh cũng không rõ ngụ ý của tên này là gì.
Có thể Thủy sẽ làm rõ được điều này...
Nghĩ đến cô, tâm trạng anh lại trở nên nặng nề. Anh dần nhận ra bản thân đã nảy sinh một cảm xúc khác thường với cô, giống như rất lâu về trước anh từng.
Văn Dương bước ra ngoài phòng khách, anh ngồi xuống ghế sô pha, hình bóng của Thủy vẫn chưa phai mờ khỏi tâm trí. Anh nghĩ có lẽ cô là người phụ nữ duy nhất có thể cứu rỗi tâm hồn cằn cỗi của anh, giúp anh biết được anh còn tồn tại trên cõi đời này là vì mục đích gì.
"Chúng ta như cây cầu và con sông, luôn luôn gần kề bên nhau nhưng lại chẳng thể chạm vào nhau." Câu nói ấy lại vang vọng trong đầu anh và anh chưa từng nghi ngờ nó.
Văn Dương đứng dậy khỏi ghế rồi bước đến bên bệ cửa sổ, anh cúi đầu nhìn xuống dòng người đang tấp nập qua lại. "Thủy, đây là cách tốt nhất mà anh có, dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ không để em phải chết."
***
Thủy chỉ mất một ngày để nằm nghỉ trong bệnh viện, từ khi trở về từ Thập Tam Ngục, sức chịu đựng của cô đã tăng lên đáng kể.
Việc đầu tiên mà cô làm đó là đi thăm người chị gái không cùng huyết thống của mình, cô muốn chào tạm biệt chị lần cuối trước khi đối đầu với một kẻ gần như không thể tiêu diệt.
Thế nhưng những gì chờ đón cô ở trong phòng bệnh đặc cách lại là một sự vắng lặng đến đáng sợ, đội bảo vệ canh gác bên ngoài cửa cũng chẳng còn thấy đâu.
Thủy nghĩ chị đã được xuất viện, dù sao bệnh tình của chị cũng không nặng lắm.
Tuy nhiên, cô đã lầm.
Thủy phát hiện trên giường của Bạch Vĩ Kỳ có một tờ giấy trắng, dưới mép trong cùng còn xuất hiện vài vệt đỏ.
Thủy hít vào một hơi sâu, cô chậm rãi bước đến cầm lấy tờ giấy.
Là một tin nhắn dành cho cô...
Con dấu của Thất Dịch Đoàn in trên đó khiến trái tim Thủy chìm hẳn xuống, cảm xúc trong cô lúc này vừa sợ hãi lại vừa phẫn nộ.
"Gửi Trần Thu Thủy, tôi là người đứng đầu Thất Dịch Đoàn. Tôi tin là giữa hai ta đang có khá nhiều hiềm khích, và tôi muốn chúng ta nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Chị cô đang ở trong tay tôi. 22 giờ đêm nay, tại công viên bỏ hoang Huy Vũ, mang chuôi kiếm Bản Tính và đến một mình. Chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện sau."
Sau khi đọc xong tin nhắn gửi cô, Thủy tức giận siết chặt nắm tay, khiến cho mảnh giấy hóa thành một tảng đá lạnh rơi xuống đất vỡ tan.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chung Cư Của Quỷ [FULL]
TerrorTác giả: Tịch Dương Tòa chung cư số 49 nằm trên đường Minh Trì, từ lâu đã nổi tiếng với các vụ mất tích và những cái chết không rõ ràng của căn hộ 404. Người ta đồn rằng, hễ cứ thuê căn phòng đó đều sẽ không tránh khỏi số phận chết chóc. Trần Thu Th...