Sau khi ý thức rõ ràng Vệ Nam Phong trưởng thành, hoàn toàn chín muồi, thậm chí khả năng có ý đồ với nàng… Tất nhiên, Quản Đồng cũng không thể dối lượng tâm rằng bản thân không có cảm giác với nàng… Thế là thái độ đối với Vệ Nam Phong liền thay đổi.Mỗi lần Vệ Nam Phong giương mắt tập trung nhìn Quản Đồng, nàng sẽ xê dịch ánh mắt sang hướng khác.
Hiển nhiên Vệ Nam Phong không vui, liên tiếp mấy ngày, sắc mặt đều âm trầm. Nhưng nàng không nổi nóng với những xung quanh, có điều quần thần thấy Bệ Hạ như vậy, ai không cẩn thận từng li từng tí đây?
Các đại thần cũng bắt đầu hỏi dò cận vệ môn về tính hình của Vệ Nam Phong.
Từ trước đến giờ Quảng Chi Tiên kín kẽ không một lỗ hổng, hắn biết với người nào nên nói cái gì, người nào nói qua loa, người nào nói nhiều hơn một ít. Nhưng Quản Đồng vẫn chưa tu luyện được như Quảng Chi Tiên, nàng đành phải duy trì thái độ cơ bản nhất.
“Tâm tình Thánh Nhân không tốt sao? Sao ta không biết nhỉ?” Quản Đồng cười híp mắt trả lời: “Người không hề quở trách chúng ta, vẫn như trước.” Thái độ của nàng là không biết, không biết và không biết.
Đối diện với nét mặt già cửa của một vị quan văn ‘Ngươi lại trêu chọc ta’, Quản Đồng phi thường bình tĩnh.
Nhưng quay người lại, nghĩ đến phải đối mặt với Vệ Nam Phong, Quản Đồng vừa sợ sệt, vừa lo lắng, nàng đưa chiết tử như thường lệ, để Vệ Nam Phong phê duyệt.
Nhìn dáng vẻ Vệ Nam Phong nghiêm túc cúi đầu viết chữ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh lúc nhỏ của Vệ Nam Phong nằm nhoài trên bàn, cũng cẩn thận từng li từng tí, nhẫn nại nắn nót học viết chữ.
Quản Đồng suy từ hồi lâu, để một viên kẹo đường trên bàn Vệ Nam Phong rồi xoay người rời đi.
Lúc cất bước, trong lòng hơi đau nhói.
Trước đây không có đường mía, tất cả đều dùng để ép ra chất lỏng uống, là Vệ Nam Phong phái sứ giả tới Tây Vực học hỏi phương pháp luyện đường, thế là đường mía xuất hiện, nhưng cũng chỉ những tầng lớp quý tộc mới có khả năng dùng.
Quản Đồng mượn ngự phòng, vất vả lắm mới kiếm được sữa bò, làm tới làm lui, thất bại rất nhiều lần, thành phẩm chỉ được vài viên, vẫn chưa nếm thử mùi vị đã muốn tặng cho tiểu cô nương, hống nàng vui lòng.
Nhưng Quản Đồng phải thiếu nợ ngự phòng một khoảng tiền lớn, thật có chút đau lòng a, nàng vò vò ngực, bắt đầu cân nhắc, phải nghĩ biện pháp kiếm thêm tiền.
Nào ai biết được, xuyên qua cổ đại, dựa lưng Đế Vương nhưng người lại nghèo rớt mồng tơi.
Vệ Nam Phong không biết ý nghĩ của Quản Đồng, cầm viên kẹo nàng để lại đưa lên mũi ngửi ngửi, một mùi sữa nồng nặc bay vào mũi.
“Thánh Nhân, cẩn thận có độc. Không bằng để lão nô ăn thử trước.” Quảng Chi Tiên nhẹ giọng khuyên nhủ.
Vệ Nam Phong chau mày, nàng không bao giờ muốn chia đồ của tỷ tỷ cho bất cứ ai, nhưng vị trí nàng đang ngồi, không thể tùy ý giở tính trẻ con. Nếu từ chối Quảng Chi Tiên, e ngày mai sẽ truyền khắp trong cung, người thiệt thòi mệt mỏi chính là Quản Đồng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ BHTT ] EDIT: Dĩ Hạ Phạm Thượng
Tiểu Thuyết ChungTác giả: Mặc Quân Tác phẩm thị giác: Chủ thụ Số chương: 129 + 2 phiên ngoại Thể loại: BH, Cung đình hầu tước, Tình hữu đọc chung, Xuyên không, Ngọt văn, HE Nhân vật chính: Vệ Nam Phong, Quản Đồng