Chap 65

92 8 0
                                    

Đêm nay Đinh Trình Hâm lại nằm mơ.

  

Một giấc mơ đầy màu sắc.

  

Buổi chiều nóng bức, mẹ mặc sườn xám màu tím nhạt kiễng chân hái hai quả lựu trên cây.

  

Đỏ rực, nặng trĩu, to gần bằng đầu cậu, "Trái này cho Hâm Hâm nhà mình nè." Đinh Thu Sương dúi vào ngực cậu rồi cười nhẹ, "Ôm đi, lát nữa mẹ bóc ra chén cho con múc ăn."

  

Cậu lập tức ôm chặt.

  

Trái còn lại cho Đinh Minh Tùng, nó nhìn trái của cậu rồi lại nhìn trái của mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói, "Của anh lớn hơn con, con muốn trái to như anh cơ!"

  

Đinh Thu Sương phì cười rồi dịu dàng xoa đầu Đinh Minh Tùng, "Vì lần nào anh cũng ăn hết sạch mà, nếu lần này con cũng ăn hết thì lần sau mẹ hái cho con quả to hơn quả bóng nữa kìa."

  

Đinh Minh Tùng reo lên một tiếng rồi lập tức ngửa đầu tìm lựu to bằng quả bóng trên tàng cây.

  

......

  

Trưa hôm sau tan học, buổi chiều Đinh Trình Hâm không có lớp, cậu vừa đi ra cửa tòa nhà vừa gọi điện cho Lâm Mãn Phong.

  

Chuyến tàu điện ngầm số 1 từ đại học Bắc Kinh đến sân bay quốc tế mất một tiếng rưỡi, sáng sớm nay cậu đã ghé cửa hàng mua ít đồ lưu niệm và quà tặng cho người dì họ và em họ chưa từng gặp mặt kia.

  

Cậu không hoàn toàn tin lời Lâm Mãn Phong nói.

  

Nếu dì họ và mẹ thật sự thân nhau như chị em thì sẽ không đợi 13 năm mới tìm cậu.

Năm đó trong nhà gặp chuyện, khu phố lập tức liên lạc với mấy họ hàng ở quê, gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng lắc đầu đưa cậu và Đinh Minh Tùng vào viện mồ côi Rainbow Bridge.

  

Họ hàng không muốn nhận nuôi họ.

  

Đinh Trình Hâm cũng hiểu mình và Đinh Minh Tùng là hai người hai miệng ăn, không ai có nghĩa vụ phải nuôi họ cả.

  

Nhưng ngày chôn cất cha mẹ cũng chẳng có người thân nào đến tiễn họ đoạn đường cuối cùng.

  

Thân thích chỉ là nói suông mà thôi.

  

Nhưng Tần Thư Kỳ giữ ảnh chụp của mẹ và Lâm Mãn Phong đưa ảnh tới là kỳ tích mà cậu chưa bao giờ dám mơ, cậu thật lòng rất biết ơn họ.

  

Món nợ ân tình này cậu sẽ không bao giờ quên.

  

[ Kỳ Hâm ] Thụ thế thân thức tỉnh rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ