Chương 49: Vì sao....cậu lại muốn hôn Trần Cảnh Thâm vậy cơ chứ.

67 1 0
                                    

Giữa trưa hôm sau, Dụ Phồn bị ánh nắng hắt vào mí mắt đánh thức, lúc này mới sực nhớ ra trước khi ngủ mình không kéo màn.

Giờ đang là thời điểm nóng nhất trong năm, cả không khí cũng như phủ lên một lớp sóng nhiệt.

Dụ Phồn bị ánh nắng chiếu phải nghiêng đầu đi, nhắm chặt hai mắt đấu tranh đứng lên kéo màn, thuận tay ấn mở quạt đầu giường.

Dụ Phồn hứng gió mát một lát mới nằm xuống lại.

Cậu đờ người nhìn chằm chằm trần nhà cũ nát một lúc, vươn tay chạm vào bên gối, giơ con chó bông Doberman tối hôm qua nhận được lên, cả hai im lặng nhìn nhau một hồi.

Sau đó đập lên mặt nó một cái hết sức vô lý___

Tối hôm qua ở bệnh viên nên cho Trần Cảnh Thâm thế này mới đúng.

Dụ Phồn không đổi sắc bắt đầu phân tích trong đầu.

Tại Trần Cảnh Thâm hôn bất ngờ quá, cũng lui về quá nhanh, nếu lúc đó Trần Cảnh Thâm lại đưa lưỡi vào, còn vươn tay chạm vào cậu, vậy chắc chắn cậu sẽ có cơ hội đánh ra cú này....

Rất nghiêm túc phân tích một lát, vành tai Dụ Phồn lên nổi lên màu đỏ mất tự nhiên, cậu nhắm mắt lại, ép mình cắt mạch suy nghĩ đó đi, dùng sức xoa mạnh mặt mình vài cái, lại mở quạt lớn hơn một số.

Thời tiết đáng ghét. Nóng muốn chết.

Dụ Phồn đặt con chó nhồi bông lên đầu giường, lấy điện thoại ra mở Wechat lên, vô thức liếc nhìn khung trò chuyện với Trần Cảnh Thâm trước.

Lúc ba giờ sáng Trần Cảnh Thâm gửi cho cậu một câu "Tôi về đến nhà rồi", cậu không trả lời, Trần Cảnh Thâm cũng không nói gì nữa.

Nhóm chat quen thuộc vẫn lên tới 99+ như thường, tin nhắn liên tục nhảy lên cái mới, nhìn thấy tên mình xuất hiện trong tin nhắn xem trước, Dụ Phồn gối một tay ra sau đầu, lười biếng nhấn vào lướt đọc lịch sử trò chuyện.

Chương Nhàn Tịnh gửi vào nhóm ảnh hôm qua chụp ở công viên vui chơi. Không biết cô chụp bao nhiêu tấm, Dụ Phồn lướt lên trên thôi đã phải mất bao nhiêu thời gian.

Mấy chục tấm đầu tiên đều là ảnh Chương Nhàn Tịnh với Kha Đình tự sướng.

Dụ Phồn phải nhìn Kha Đình thêm mấy lần. Cậu với Kha Đình cũng chẳng nói chuyện được với nhau mấy câu, tính Kha Đình hướng nội, quanh năm lúc nào cũng cúi gằm mặt, cho nên dù hai người cùng lớp đã lâu, Kha Đình còn ngồi trước cậu hơn nửa học kì, cậu vẫn không biết rõ Kha Đình trông thế nào.

Trong ảnh, Chương Nhàn Tịnh dựa đầu lên đầu Kha Đình, Kha Đình ngượng ngùng cười, đôi mắt to tròn len lén nhìn qua Chương Nhàn Tịnh.

Dụ Phồn lại tìm thêm cả buổi nữa, ngoại trừ ảnh tự sướng ra thì vẫn là ảnh tự sướng.

Đến khi cậu sắp hết sạch kiên nhẫn, cậu lại thấy được chính mình ngay trong tấm hình tiếp theo.

Nói đúng là ra bóng lưng của sáu người bọn cậu. Trong ánh đèn vàng ấm của chợ đêm, Tả Khoan với Vương Lộ An kề vai sát cánh, Chương Nhàn Tịnh nắm tay Kha Đình nhìn hàng kẹo bông gòn bên cạnh.

Tan học đợi tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ