Chương 33: Mặt tiêu cực

57 2 0
                                    

Hôm nay, Tu Lăng không đi làm, anh bị Nhân Ly kéo đi làm tài xế.

Tới bệnh viện Hồng Tâm, Nhân Ly vào trong trước, Tu Lăng lái xe đi gửi ở bãi đỗ.

Mỗi tháng, Nhân Ly đều qua đây ít nhất một lần để thăm Uông Tố Thu. Bà vẫn nằm bất động trên giường bệnh, nhưng hiện giờ cô không còn đau buồn như lúc đầu nữa. Uông Tố Thu phát bệnh trong lúc đang làm việc, bị tụ huyết não. Bà được đưa đến bệnh viện chữa trị nhưng chỉ có thể trở thành người sống thực vật, bác sĩ còn nói vậy đã là kết quả tốt nhất có thể rồi, đưa ra nước ngoài cũng không làm gì được, đành phải đưa bà trở về nước, điều trị lâu dài tại đây.

Địa điểm này là do Nhân Ly tự mình lựa chọn, vì y tá ở đây làm việc rất tốt. Bình thường Uông Tố Thu yêu thương Nhân Ly nhất nên quyết định của cô, Uông Túc Lỗi cũng hoàn toàn tán thành.

Thời gian đầu sau khi Uông Tố Thu gặp chuyện không may, Nhân Ly chỉ biết ôm mẹ khóc. Giang Nhân Mạn đã giáo huấn cô một trận ra trò.

Tu Lăng đứng ngoài cửa phòng bệnh chờ cô. Cô đứng bên giường bệnh, không nói gì, cũng không như những người khác nhìn bệnh nhân bằng ánh mắt chờ mong.

Nhân Ly quay lại nhìn Tu Lăng, chợt nói: "Lúc mẹ mới bị bệnh, em thực sự rất mong mẹ tỉnh lại. Nhưng hiện tại em lại muốn mẹ cứ như vậy, vĩnh viễn đừng tỉnh lại."

"Vì sao?"

"Bởi vì mẹ tỉnh lại sẽ phải tiếp tục đối mặt với cuộc hôn nhân thất bại của mình, chi bằng cứ như thế này thì hơn."

"Em suy nghĩ quá cực đoan rồi, như vậy cũng không có nghĩa là..."

Nhân Ly cắt ngang lời anh: "Mẹ em không giống như những người phụ nữ khác. Họ đều theo đuổi vật chất, để ý được mất, nhưng mẹ em thì không. Những thứ đó mẹ đều đã có đầy đủ rồi, cho nên những tổn thương trong hôn nhân đối với mẹ sẽ mãi mãi là vô hạn. Anh không hiểu được đâu."

Tu Lăng không nói tiếp nữa, thực ra anh hiểu rất rõ.

Nhân Ly đi lấy nước nóng về lau người cho mẹ. Mỗi lần đến đây cô đều làm vậy, dù không nhiều nhưng vẫn rất kiên trì. Y tá ở đây rất có trách nhiệm, ngày nào họ cũng lau người cho bệnh nhân một lần để phòng ngừa các bệnh ngoài da. Nhân Ly hiểu rõ bản thân mình, nếu ngày nào cũng phải làm đi làm lại một việc như vậy thì nhất định sẽ rất nhàm chán, cho nên mỗi tháng cô tới đây một lần và tận tâm tận lực lau người giúp mẹ.

Da bà không tốt lắm, hơi khô, đôi mắt vẫn nhắm chặt. Nếu như không phải còn nghe thấy nhịp thở của bà thì có lẽ Nhân Ly sẽ thực sự tưởng rằng bà đã không còn.

Tu Lăng đứng bên ngoài hành lang một lúc rồi đi vào trong phòng bệnh.

Nét mặt của Nhân Ly rất lạ, cô rất nghiêm túc. Anh chưa bao giờ thấy cô nghiêm túc như vậy.

"Mọi người đều nói, mẹ giống chị ở tính cách, còn em giống mẹ ở vẻ ngoài." Cô ngừng lại, dường như đang nhớ lại lúc còn nhỏ: "Nhưng chính mẹ từng nói, tính em giống mẹ hơn, chỉ có điều, chị giống mẹ những mặt tích cực, còn em lại giống mẹ những điểm tiêu cực."

AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM - LỤC XUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ