Chương 11

433 41 7
                                    

"Chơi bài?"

"Ừ, đánh mạt chược, ba thiếu một." Chị gái cầm tay nắm cửa, nhìn Trần Phiêu Phiêu từ dưới lên trên, như đang đối chiếu mật khẩu bí mật nào đó.

"Ba thiếu một?" Ký túc xá không phải có bốn người sao?

"Ồ, chị, Lão Hải, Thang Tử, ba chị."

Trần Phiêu Phiêu nhớ ra chị gái này tên là Tiểu Mã, ba người hợp lại là "Hải Mã Thể", tổ hợp ảnh thẻ.

Không đợi được cái tên muốn nghe, Trần Phiêu Phiêu nhẹ giọng hỏi: "Đào Tẩm đâu?"

"Cậu ấy không biết đánh," Tiểu Mã nói thẳng, "Chúng chị đánh mạt chược Tân Đô, nghe cậu ấy nói em là người Tân Đô, chị mới đến tìm em đấy, em có biết không?"

Chắc là biết, người Tân Đô ai cũng biết đánh mạt chược, nhà nhà nuôi gấu trúc.

"Em biết, nhưng... chị ấy không ở ký túc xá sao?" Trần Phiêu Phiêu không hiểu lắm, Đào Tẩm nhắn tin cho cô là được rồi mà? Sao lại phải xuống mời cô, hơn nữa lại là chị gái này không thân lắm.

"Ồ," Tiểu Mã theo thói quen trả lời, "Cậu ấy đi tắm, lát nữa sẽ về, em đến đi, thường xuyên qua lại, ai cũng quen biết cả."

"Sao, nhất định phải có cậu ấy mới được à? Chúng chị không phải là chị gái của em sao?" Tiểu Mã hừ một tiếng, giả vờ không vui.

Trần Phiêu Phiêu mỉm cười, nói nhỏ: "Vậy chị đợi em chút, em lên ngay, bạn cùng phòng của em ra ngoài tắm rồi, em để lại cho cậu ấy tờ giấy."

"Được được được, chúng chị bày bàn trước, lên nhanh nhé, bé cưng." Tiểu Mã nhắm mắt làm bộ hôn gió hai cái, lẹp xẹp dép lê lên lầu.

Cửa mở, ánh đèn trong và ngoài ký túc xá nối liền thành một mảng, Trần Phiêu Phiêu kéo ghế ra, để lại giấy nhớ cho Tề Miên: Miên Miên, tôi ở tầng trên, phòng 1105.

Nếu về không mở được cửa thì lên lầu lấy chìa khóa.

Viết xong dán lên cửa, Trần Phiêu Phiêu xách chìa khóa và điện thoại ra ngoài, khi tắt đèn nhìn thấy cốc nước trên bàn, nghĩ xem có nên mang đi không, đánh mạt chược mấy tiếng đồng hồ chắc sẽ khát. Cô mím môi, "cạch" một tiếng đóng cửa thẳng, đi về phía thang máy.

1105 luôn mát mẻ hơn ký túc xá của họ, không biết là do tâm lý hay là vì cao hơn hai tầng, cửa khép hờ, giường gần ban công có máy phun tin dầu tạo độ ẩm, hình như là mùi trà xanh. Ở giữa dựng một chiếc bàn gấp vuông, bốn cái ghế được chuyển đến bốn hướng đông tây nam bắc, ba chị gái mặc đồ ngủ ngồi sẵn, vừa nghịch mạt chược vừa chơi điện thoại.

"Đến rồi." Thang Tử là người đầu tiên nhìn thấy Trần Phiêu Phiêu, nhiệt tình vẫy tay gọi lại.

Trần Phiêu Phiêu mỉm cười đáp, đi ngang qua chỗ ngồi của Đào Tẩm. Một chiếc đèn bàn nhỏ đang sáng, trên kệ sách bên phải là những cuốn sách giáo khoa được sắp xếp ngay ngắn, còn có một vài sản phẩm chăm sóc da thường dùng, máy tính mở nhưng màn hình đen, bên cạnh có cuốn sổ đang mở.

Đào Tẩm không có ở đây, nhưng góc nhỏ yên tĩnh ấy như đang chờ đợi ai đó đi qua, không hiểu sao khiến Trần Phiêu Phiêu có chút xao xuyến.

[BHTT] [EDITED] Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng ThúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ