Xung quanh là tiếng ồn ào của căng tin, mùi thức ăn quen thuộc, bàn ghế nhựa và những gương mặt tràn đầy sức sống của các bạn sinh viên. Trần Phiêu Phiêu, dù trông có vẻ trầm lặng, nhưng lòng lại đang dậy sóng, chờ đợi câu trả lời của Đào Tẩm.
Đào Tẩm chớp mắt, đặt đũa xuống, cúi đầu nhìn điện thoại, cô khẽ cười.
Nụ cười nhanh chóng tắt đi, nhẹ nhàng móc ngón tay vào lòng bàn tay Trần Phiêu Phiêu, tay kia nhắn tin: "Ngày mai có tiết học sớm, thứ Sáu về nhé."
Nửa câu đầu khiến Trần Phiêu Phiêu không hài lòng lắm, nhưng nửa câu sau lại dùng từ "về", khiến trái tim đang bồn chồn của cô dịu lại.
Đó chính là Đào Tẩm, người luôn biết cách xử lý các mối quan hệ giữa người với người, khiến ai cũng yêu mến. Và Trần Phiêu Phiêu, người gần gũi nhất, đương nhiên càng bị mê hoặc.
"Ừ." Trần Phiêu Phiêu trả lời.
Tiểu Mã nhìn hai người đồng loạt dừng đũa, cúi đầu chăm chú nhắn tin, bĩu môi với Lão Hải.
Trần Phiêu Phiêu vừa định buông điện thoại, lại thấy Đào Tẩm gửi tới một sticker: "Thu lại nào!"
"Phụt", Trần Phiêu Phiêu bật cười. Cô còn có thể thoáng thấy vẻ mặt dịu dàng nghiêm túc của Đào Tẩm, nhưng chị lại dùng một sticker tinh nghịch để bảo Trần Phiêu Phiêu kiềm chế ham muốn của mình.
Thật đáng yêu, Đào Tẩm thật sự rất đáng yêu, càng tiếp xúc càng thấy đáng yêu.
Ăn xong, họ ngồi trò chuyện thêm một lúc. Đào Tẩm gác chân lên, tay Trần Phiêu Phiêu đặt trên đùi chị, thỉnh thoảng lại xoa nhẹ. Cuối cùng, Đào Tẩm vỗ nhẹ vào mu bàn tay Trần Phiêu Phiêu, liếc nhìn điện thoại: "Đi học thôi, sắp muộn rồi."
"Đi thôi." Tiểu Mã và những người khác dọn dẹp khay thức ăn, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với Trần Phiêu Phiêu: "Này, Tẩm, cậu kéo Phiêu Phiêu vào nhóm mạt chược của bọn mình đi, sau này chúng ta cùng chơi."
Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu, thấy em gật đầu, cô cũng gật đầu đồng ý, kéo người vào nhóm.
Mọi người vui vẻ giải tán. Trần Phiêu Phiêu không có tiết học chiều, chia tay ở cửa căng tin, tự mình đến siêu thị nhỏ mua một ít đồ ăn vặt, bánh quy, Oreo, nước ép mận ướp lạnh mùa hè, một miếng dưa hấu nhỏ, vừa uống vừa về ký túc xá.
Buổi chiều buồn chán, cô lên diễn đàn một lúc, lướt từ trên xuống dưới, rồi lại tắt đi, cảm thấy buôn chuyện thật lãng phí cuộc sống.
Thế là cô lại vào nhóm chat.
Trong nhóm đang bàn tán về một bộ phim truyền hình Mỹ gần đây, rất hay, Trần Phiêu Phiêu xem một lúc, không thấy hứng thú.
Hóa ra, yêu đương cũng khiến người ta khá buồn chán. Cái kiểu mà ngoài người đó ra, mọi thứ khác đều trở thành phim đen trắng, thật là buồn chán.
Trần Phiêu Phiêu leo lên giường, nằm ngửa nhìn trần nhà, chợt nhận ra mình và Đào Tẩm mới chỉ bên nhau có vài ngày. Thế này không ổn, có lẽ cô thật sự nên nghe lời Đào Tẩm, kìm hãm lại chút tình cảm đang tuôn trào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [EDITED] Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc
DiversosTác phẩm: Phiêu Diêu Tác giả: Thất Tiểu Hoàng Thúc ***** Phiêu diêu trước gió Một đời mênh mang