Chương 1 Tác giả: Dịch Bạch Thủ
Lúc sáng sớm, bầu trời âm u còn chưa sáng, sấm rền ầm ỹ. Gió nương theo cánh cửa sổ đang mở ùa vào, lay động bức màn, gây ra tiếng vang xào xạc.Cố Nhược Tư đang cuộn tròn ở trên giường bị tiếng sấm làm bừng tỉnh, cảm thấy gáy bị lạnh vì gió thổi, nhắm mắt lại kéo chăn che kín người, không muốn thức dậy.
Từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên sáng sớm một ngày bình thường, có thể lại nằm ngủ ở trên giường.Lúc này, đám người năng lực thấp kém ăn mặc đạo mạo trong công ty, không chừng lại đang mừng thầm. Thường ngày dùng ánh mắt trang điểm lòe loẹt, giống như một ả tiểu gà mái kiêu ngạo, vênh váo tự đắc nhìn giám đốc, cứ như vậy nhưng lại không hề có dấu hiệu bị đuổi việc.
Mà họa vô đơn chí, gã bạn trai tương giao nhiều năm lại chọn ngay thời điểm thích hợp đến như thế đề nghị chia tay. Không chỉ đề nghị, còn dùng hành động thực tế để chứng tỏ. Tài khoản ngân hàng của Cố Nhược Tư tích góp từng chút một qua nhiều năm như vậy, chỉ trong một đêm lại chỉ còn là một con số lẻ.Lúc ấy khi mua nhà là hai người cùng nhau đứng tên, mà gã bạn trai lại đề cao tôn chỉ là không yêu cầu viết tên của mình lên đó, Cố Nhược Tư nhất thời cảm động liền đem mật khẩu tài khoản tiết kiệm cho hắn ta biết. Kết quả là hiện giờ số tiền mà hắn lấy đi, lớn gấp mấy lần số tiền mua nhà này.
Nữ nhân, luôn dễ dàng cảm động, hơn nữa luôn ở những thời điểm không thích hợp mà mềm lòng.
Chân cuộn tròn lại mỏi nhừ, eo cũng theo đó mà tê dại. Đây là triệu chứng điển hình của việc thiếu rèn luyện thể lực, ngày thường bận rộn không quan tâm đến bất cứ việc gì, một khi thả lỏng người ra, di chứng lại biểu hiện rõ. Cố Nhược Tư thử thăm dò, chậm rãi duỗi thẳng chân, đổi thành tư thế nằm ngửa. Gió thổi lướt qua mặt, vầng trán ướt sũng trong nháy mắt trở nên lạnh buốt.Một đêm gặp ác mộng, trong mộng tất cả đều là những gương mặt dữ tợn, đấm tay xuống giường một chút, cánh tay bị bắn ngược lên, thật sự là vô dụng, ngay cả trút giận ra cũng hữu khí vô lực. Trong đầu hỗn loạn, suy nghĩ về mọi thứ, nhưng cái gì cũng nghĩ không ra, nhịn một chút, lại ngủ tiếp.
Tỉnh lại lần nữa thời điểm đã là xế chiều. Tấm chăn quấn chặt trên người Cố Nhược Tư, nhưng vẫn không thể ngăn cản từng đợt gió thổi tới lạnh lẽo. Trên đầu giống như đội phải vòng kim cô của Tôn Ngộ Không, nhưng chẳng cần ai đọc thần chú, thì đầu đã nhức buốt lên. Trong cổ họng tràn ngập vị tanh, Cố Nhược Tư quấn chăn đứng dậy, chạy tới toilet, cúi người xuống bồn rửa mặt nôn khan.Mưa suốt đêm gì chứ, nhiệt kế điện tử chỉ rõ ràng 38.8 độ khiến Cố Nhược Tư chẳng thể cảm thấy vui sướng. Nàng biết vì mình mở cửa sổ mà ngủ nên đã bị cảm, kinh nghiệm nhiều năm sống một mình cho nàng biết, nàng phải đến bệnh viện đi thôi.
Cố tiểu thư lúc này không thể bỏ mặc được, vật lộn đến trước gương, sửa soạn thành bộ dạng tạm được, thay đôi giầy đế mềm, trái một bước phải một bước đi thẳng đến thang máy.Lái xe cần phải duy trì sự thanh tỉnh, mà lấy xe thì phải đi bộ dầm mưa ba bốn trăm mét đến tiểu khu cửa, cân nhắc một chút, Cố Nhược Tư lựa chọn gọi cho tiếp tân một cú điện thoại. Lập tức có ánh đèn xe taxi chạy đến cửa cao ốc, Cố Nhược Tư miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo với nhân viên tiếp tân ân cần kia, từ chối khéo lời đề nghị có ý tốt đưa đi của anh ta, mở cửa xe, nói tên bệnh viện, liền ngồi phịch ở chỗ ngồi phía sau.Đăng ký xét nghiệm lấy thuốc chích, vật lộn bận bịu mấy giờ sau, Cố Nhược Tư xoa mu bàn tay một mảnh xanh tím, lại đi ra phòng khám bệnh viện. Trời đã hết mưa, hiện tại lại muốn có nắng lên, vì không mang ô, Cố Nhược Tư lo lắng phải nhanh một chút tới cửa đón taxi chờ xe đến. Sau cơn mưa, lại muốn trời nắng nhanh lên.
Cách hai bên đường một đoạn còn có chiếc ghế dài làm bằng gỗ thô chế, ban ngày cho người bệnh cùng người nhà ngồi nghỉ ngơi. Hiện tại lúc này đương nhiên là không có ai. Rất xa Cố Nhược Tư liền phát hiện trên ghế có một bao đồ vật, từ từ đến gần, thấy rõ là trang phục vô khuẩn chuyên dụng của phòng giải phẫu, còn có hé ra lộn xộn vài món chồng ở cùng một chỗ, một vật thể đựng trong một bao đen tuyền.
Cố Nhược Tư không có thói quen bới rác, hơn nữa ở nơi như là bệnh viện thế này, những món lạ lùng cổ quái thì nhiều lắm, vớ phải một cái sẽ không là chuyện đùa. Cho nên, nàng chỉ liếc mắt một cái nhìn đống đồ vật liền định quay đi.
Ngay lúc đó,
"A —— "
Một tiếng nỉ non rất nhỏ. Cố Nhược Tư dừng bước, sững sờ một chút. Vừa rồi là thanh âm gì? Là ảo giác hay là ——
Theo bản năng nghiêng đầu nhìn đống đồ vật, bao đen đựng vật thể lúc nãy giật giật, vành môi run lên vì giật mình. Cố Nhược Tư quá sợ hãi mãnh lui từng bước, phía sau lưng ướt đẫm một lớp mồ hôi mỏng.
Cái —— cái gì vậy?
"A ——" lại là một tiếng rên, giống như tiếng của một con mèo nhỏ. Cố Nhược Tư chớp mắt mấy cái, nhìn trái nhìn phải, một người đều không có.
Này ngày thường bảo vệ biến đi nơi nào ?
Tuy rằng nói mấy năm nay bị cuốn đi theo chức trách nhiệm vụ, nhưng cũng sớm luyện tập được khả năng thấy biến không sợ hãi, gặp nguy không loạn, thế nhưng nơi đây yên ắng yên tĩnh, gió lạnh đêm khuya thổi vù vù, Cố Nhược Tư đến tột cùng cũng chỉ là một thiếu nữ tử, đối mặt với một vật thể quỷ dị như thế, không khỏi một thân nổi da gà.Định thần lại, Cố Nhược Tư cân nhắc một chút thanh âm vừa rồi. Là mèo hoang? Cũng rất có thể, vẫn không thể xác định được. Quay đầu lại nhìn xem, lui vài bước xoay người ở trong vườn hoa nhặt một tảng đá, hướng ghế dựa ném đến.
"Bốp" một tiếng, tảng đá va vào ghế gỗ tạo nên thanh âm không nhỏ, nếu là động vật thì đủ để nó sợ hãi mà bỏ chạy, nhưng cũng không có cái gì dị thường xuất hiện. Ngược lại vật thể đó lại,
"A — ha —" lại là hai tiếng rầm rì.
Trong não Cố Nhược Tư dường như có điện lưu chạy qua, trực giác giống bị điện giật nổi lên ý nghĩ trong đầu: không phải để cho ta gặp được đứa trẻ bị vứt bỏ chứ? ? ! ! Phim TV, báo chí tạp chí, đối với loại sự tình này xem qua không ít, hiện giờ lại xảy ra với mình, Cố Nhược Tư chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, hô hấp dồn dập, thầm nghĩ thu chân tránh ra xa đi.
Hít sâu, tái hít thở, Cố Nhược Tư dựa theo phương pháp bác sĩ tâm lý dạy, cố gắng bình tĩnh lại,
"Trước nhìn kỹ hẵng nói, có lẽ cũng không phải đâu."
Trong bao thò ra một cánh tay nhỏ bé, Cố Nhược Tư nuốt nước bọt, thu can đảm tiến lên, tay kéo kéo mép bao.
Hé ra là một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ toàn bộ, nhiều nếp nhăn giống cái tiểu lão đầu, lại vừa giống gà nướng, hiện tại rõ ràng hiện ra trước mắt, ánh mắt còn không có mở, bàn tay nắm chặt ngón tay cái co lại ở trước ngực, nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng xác thực chắc chắn thật là một đứa trẻ. Cố Nhược Tư đứng ở phía trước ghế, nhìn xem một đoàn thịt này, lại xoay người nhìn cổng sau bệnh viện. Dựa theo kinh nghiệm qui tắc nhân sinh là phải khư khư giữ mình, tị hại xu lợi, nhưng mà, nếu hiện tại mà bỏ đi, thật đúng là cảm thấy trong lòng có chút ít nhẫn tâm.
Lại ngừng một chút, Cố Nhược Tư cam chịu số phận thở dài, đem bao ôm tiến bả vai, cẩn thận ôm lấy một đoàn trẻ sơ sinh.Có lẽ là bởi vì cảm giác được cái gì đó, nhẹ đến mức cơ hồ không có cảm giác sức nặng, vật nhỏ vặn vẹo thân thể vài cái, lại rên hai tiếng, nhưng không khóc, chỉ là tìm phương hướng ấm áp, dụi dụi đầu.Cố Nhược Tư nhếch môi, mặt nhăn nhíu mày có chút ít chán ghét nhìn trong lòng ngực đứa trẻ còn dính huyết, vội vàng bước nhanh về hướng bệnh viện.
-------
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài! !"
Y tá trực đêm đối xử với Cố Nhược Tư không lưu tình chút nào, điệu bộ đuổi nhân giống như trên đường đuổi người bán hàng rong như nhau. Cố Nhược Tư ôm một đoàn thịt nhẹ nhàng mà mềm mại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trước mắt ngang ngược nữ nhân.
Ngày thường chức vụ của Cố giám đốc cao hơn người khác một bậc, dựa vào công trạng lớn lao ngay cả hội đồng quản trị cũng dám nạt. Ách, nguyên nhân chính vẫn là nàng là một người rất có tài, ít nhất thì chỉ có người khác mới được xem mặt nàng cau có; mà trong cuộc sống nơi nơi chỗ chỗ đều là những chốn có chất lượng phuc vụ cao cấp, ra vào đều là thượng đế trong mắt thương gia; cộng thêm một gã bạn trai hai mươi bốn tuổi, thế thì vì sao không dám lấy ánh trăng (ý là chuyện gì cũng có thể làm, nhân vật đã quen chèn ép người khác), đương nhiên hiện tại cũng đã chứng minh hắn chỉ là là sói đội lốt cừu. Thế nhưng, trước nay không có người nào dám tuỳ ý làm trái ý nàng.
Hiện tại, lại bị người như thế đối đãi. Cố Nhược Tư vốn tưởng việc mình đột nhiên nổi lòng hảo tâm hiếm có, cứ thế chờ một chút cô ta sẽ khen ngợi hai ba câu rồi quay về ngủ, hiện tại lại hoàn toàn kinh ngạc choáng váng.
"Chưa thấy qua người nào như vậy, ăn mặc lịch sự như thế, vì sao lại làm loại chuyện thiên lôi đáng đánh này! ? Ngại phiền thì đừng sinh a, dám sinh ra được lại không dám nuôi! Tính ném vô bệnh viện làm gì vậy a? Không sợ nửa đêm quỷ tới cửa a?"
"Này không phải hài tử của ta —— "
Cố Nhược Tư cũng trừng mắt, không nghĩ tới y tá béo lại càng thêm cường hãn,
"Không phải đứa nhỏ của ngươi như thế nào lại ôm a? Không may mà nhặt được? Ai ô, hóa ra đứa nhỏ này cùng gạch giống nhau? Ra cửa là có thể nhặt?"
Y tá mập mạp này giọng rất lớn, ban đêm người đến xem bệnh vốn rất buồn chán, lúc này bị giọng nói hấp dẫn vây quanh lại đây tò mò nhìn xem, nghe đến đó nổ lên một trận cười vang.
Cố Nhược Tư trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, hơi thở dồn dập, bị trách móc á khẩu không trả lời được. Vốn chính là nhặt được, bị y tá béo này nói ngược lại, làm nàng đứng không muốn vững, cả người bốc hỏa, đã muốn ném đứa nhỏ chạy lấy người. Phía sau, bên kia y tá vừa rồi chích cho Cố Nhược Tư nghe thấy thanh âm cũng tới, nhìn xem nàng, nhận ra là người bệnh vừa rồi, gặp Cố Nhược Tư tức giận sắc mặt vàng như nến, môi cũng bị cắn đến trắng bệch, chạy nhanh tiến đến nhỏ giọng nói với nàng :
"Ngươi không thể trực tiếp đem đứa nhỏ bỏ ở đây, ra cửa bệnh viện hướng đông năm trăm mét có đồn công an phố Liễu Tang, ngươi trước đi vào trong đó báo án, xem cảnh sát xử lý như thế nào."
Cố Nhược Tư nghiến răng nghiến lợi, rõ là thắp hương dẫn quỷ đến! (tự chuốc họa vào thân)
Nhưng mà, người ta không chịu nhận, xem thái độ của y tá béo như vậy, cứng đối cứng không biết có thể còn nói ra cái gì khó nghe hơn nữa. Cố Nhược Tư căm giận liếc mắt một cái, ôm đứa nhỏ xoay người đi. Ta nhặt được thì ta ném được, không tin ai quản được, đêm hôm khuya khoắt vậy quản ta được không? ! Tới chiếc ghế lúc nãy, đem đoàn thịt bế nửa ngày đặt lên trên, Cố Nhược Tư đứng thẳng người vuốt vuốt tóc, nhìn đứa trẻ liếc mắt một cái, kéo bao lại xoay người bước đi.
Cộp cộp, cộp cộp, đi được một trăm mét, Cố Nhược Tư dừng lại. Mặc dù đang là mùa hè, nhưng cả đêm mưa suốt, trời cũng thật lạnh, muỗi lại nhiều, một đoàn thịt nhỏ như vậy, bỏ lại đây một đêm, thật chứ rất khó nói sáng mai sẽ như thế nào. Suy nghĩ trong đầu đổi tới đổi lui rối rắm nửa ngày, phẫn hận đá một cước vào cây sồi xanh lá bên cạnh, xoay người hung hăng quay trở lại. Được! Giúp người thì giúp cho trót, ta sẽ đưa phật lênTây Thiên! !
Thế nhưng, nguyện vọng của Cố Nhược Tư đưa phật lên Tây Thiên không có đạt thành.
Đồn công an phố Liễu Tang chỉ có nhiệm vụ của cảnh sát nhân dân, chẳng qua là một đám tiểu tử lưng hùm vai gấu, thấy Cố Nhược Tư đưa tới một đoàn thịt như thế, giống như trông thấy người nhân bản vẻ mặt hoảng sợ, chết sống cũng không chịu tiếp nhận.
"Đại tỷ, án ta viết vào đây, ngày mai liền phát thông cáo tìm người, có tin tức ta lập tức báo tin! Nhưng mà, hiện tại ngươi không thể đem đứa nhỏ để ở đây, trước làm phiền ngươi giữ hai ngày được không?"
Cố Nhược Tư hiện tại hoàn toàn không nói gì , thậm chí xem nhẹ xưng hô "Đại tỷ" đối với nàng mà nói hàm chứa tính chất sỉ nhục này.
"Ngươi xem hiện tại ở đây có mỗi mình ta, nếu có bắt cóc trộm cướp xông vào, đổ máu hy sinh ta còn không sợ, nhưng nếu mang đứa nhỏ ta làm sao a? Với lại sở lý của chúng ta cũng không có nữ cảnh, đứa nhỏ nhỏ như vậy để ở đây hay để trên đường cũng không có khác nhau bao nhiêu, đây không phải là hại người sao?"
Cảnh sát nhân dân nói thật là hợp tình hợp lý, một gian đồn công an nho nhỏ, ngay cả ghế dựa đều là ghế gỗ, bên ngoài chỉ toàn mô-tơ đồng nát với xe đạp, cảm giác không khác gì một cái kho hàng. Thật nếu muốn đem đứa nhỏ đặt ở chỗ này, mạng nhỏ thật khó bảo toàn, nhưng mà ——
"Chúng ta sẽ mau chóng tìm ra cha mẹ đứa nhỏ, làm phiền ngươi chăm sóc hai ngày, đến lúc đó người thân đứa nhỏ chắc sẽ hảo hảo cám ơn ngươi!"
Cảnh sát nhân dân nói đến đây, Cố Nhược Tư cũng thực không muốn nói gì nữa, lưu lại phương thức liên lạc, lại ôm đứa nhỏ đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, cảnh sát nhân dân hảo tâm nhắc nhở nàng,
"Hướng nam đi 100 mét có cái cửa hàng tiện lợi 24h, bên trong sữa bột bình sữa đều có bán!"
Cố Nhược Tư hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tâm bất bình, khí không thuận đi ra đồn công an.
Không còn cách nào, đành phải ôm trở về nhà, bảo vệ cửa tiểu khu thấy Cố Nhược Tư ra ngoài khám bệnh lại bế một đứa trẻ trở về, kinh ngạc mở to hai mắt. Làm chuyện có thể gây ra nhiều thị phi như thế, chính mình còn cảm thấy nhột, cư nhiên nhặt một đứa trẻ về. Cố Nhược Tư cũng không phải là cô gái có tình yêu tràn đầy, một đứa nhỏ như vậy có bao nhiêu phiền phức, nàng cho dù chưa trải qua, cũng có thể tưởng tượng được, hiện tại nàng lòng tràn đầy tính toán xem làm thế nào thoát được cái đại phiền toái này, nhưng mà, phải nghĩ ra biện pháp đối phó trước mắt đã, hay là mua sữa bột cho uống, cũng không thể để cho đói chết đi. Vậy cũng giống giết người rồi.
Vào nhà, Cố Nhược Tư đem đứa trẻ đặt ở trên ghế sa lon, đem bộ đồ giải phẫu máu me nhầy nhụa bẩn thỉu ném đi, với tay lấy trong bao hai cái khăn tắm lúc nãy thuận tay mua. Vừa rồi lúc báo án ở đồn công an đã mở ra nhìn một chút, là một tiểu công chúa, cuống rốn kết rất khá, trên người cũng nhìn không có tàn tật gì. Hảo hảo một cái nữ nhân, vì sao lại bị ném đi?
Pha sữa bột, thăm chừng được độ ấm, Cố Nhược Tư bước từng bước đem bình sữa đến bên miệng đứa trẻ, đầu núm sữa nhựa chạm chạm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, một chút sữa đi vào, từng ngụm từng ngụm chép miệng mút vào.
Cố Nhược Tư cảm thấy kinh ngạc, từ từ xem cảm thấy vui mừng, tâm một chút chua xót. Đói bụng bao lâu a, nói không chừng từ khi sinh ra còn chưa được bú sữa mẹ đâu, thật đáng thương. Cẩn thận nhìn ngắm nàng, cái trán chắc nịch, một chút tóc tinh tế trên đầu, lỗ tai nho nhỏ, vành tai đã có chút thịt hồ hồ, tương lai sẽ có phúc khí lắm a.
Chậm rãi, tiểu tử kia nắm tay xiết chặt cũng buông lỏng ra, bàn tay nhỏ bé nắm cổ tay Cố Nhược Tư, miệng còn đang mút sữa. Cảm giác kỳ diệu khiến cho Cố Nhược Tư cảm thấy nhồn nhột, nhướng mày cười rộ lên.
Trong chốc lát, một bình sữa đã bị uống hết sạch sẽ, tiểu tử kia chưa biết đã hết lại hút vài hơi không khí, mới lưu luyến buông ra bình sữa. Cố Nhược Tư nhìn nàng giống như chưa ăn no, chính là trên hộp sữa ghi hai giờ cho uống một lần, một lần cho uống nhiều như vậy, nghĩ sẽ không phải cho uống nữa. Thu dọn đồ vật, vươn người, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi, liền phát hiện có cái gì đó không đúng. Vì sao sô pha lại ươn ướt?
Đái dầm ! A! ! ! ! Sô pha của ta là da trâu rừng nhập khẩu từ Italy đó a! ! !
Cố Nhược Tư nhảy dựng lên, chạy đi chạy lại giữa phòng khách và buồng vệ sinh , hết lau lại tắm. Tiểu tử kia thật tự tại, ngủ thật ngon, cái miệng nhỏ nhắn ngọa nguậy không ngừng, đại khái có lẽ nằm mơ thấy mẹ ôm ấp. Rắc rối vừa hết, Cố Nhược Tư ngồi thở hồng hộc ở sô pha, kỳ quái, không phải bị bệnh sao, vì sao không có cảm giác gì, sờ sờ đầu của mình, cũng không nóng nữa. Nhìn nhìn đứa nhỏ không biết con cái nhà ai hiện tại đang ngủ say, dự cảm đến, vứt cái mối phiền hà này tựa hồ không phải chuyện dễ dàng.
Hai ngày sau, căn phòng được trang hoàng hoàn mỹ của Cố Nhược Tư biến thành bãi chiến trường.
Bình sữa, hộp sữa bột, cốc đong đo nhiệt kế bày đầy bàn. Tiểu bị, tiểu thảm, tiểu áo choàng, tiểu gối đầu ném đầy giường đầy đất, trên ban công phất phơ tung bay tã, khăn bông, không biết ai nói cho Cố Nhược Tư nghe tã giấy sẽ làm tổn hại làn da trẻ con, ảnh hưởng đến sự phát triển của chân. Người sợ phiền hà số một Cố đại tiểu thư đành phải không ngại giặt tã, việc mà trước kia nàng chẳng thèm nghĩ đến. Thậm chí có đôi khi khăn mặt không đủ làm tã cho đứa nhỏ, lần lượt áo sơ mi cùng quần áo làm bằng sợi bông tinh khiết của nàng cũng phải hạ tốp, đảm đương vai trò mới là tã cho người khác.
Khăn tay ưa thích của Cố tiểu thư cũng trở thành khăn lau mũi, thậm chí lau mông dính đầy đại tiện của đứa nhỏ; vốn thần kinh đã suy nhược khó ngủ, nghe thấy tiếng khóc lập tức bừng tỉnh, lại phải vội đứng lên pha sữa bột đổi tã; thừa dịp lúc đứa nhỏ ngủ lại phải đi siêu thị mua đồ ăn, tám chín phần là mua đồ cho đứa nhỏ. Sau khi hoàn tất một vòng luẩn quẩn, đứa bé đã mở mắt được, ăn uống no đủ, sẽ hướng về phía Cố Nhược Tư mỉm cười ngọt ngào. Cố Nhược Tư rối bù đánh ngã bồn, đập bể bát, hận không thể bóp chết nàng giải hận.
Điện thoại đến đồn công an vô số lần, vĩnh viễn nghe có một câu là đừng có gấp. Cố Nhược Tư không thèm chấp, Cố Nhược Tư muốn giết người sau đó tự sát. Nàng vốn không phải là một người có kiên nhẫn, có thể chiếu cố một đứa nhỏ như vậy đã là cực hạn.
Hai tháng sau, vốn bộ dạng đứa trẻ có nhiều nếp nhăn trở nên non nớt mềm mại hơn, nhưng vốn liễu yếu đào tơ Cố Nhược Tư lại sụt đi N kg, thần kinh đã muốn gần nổ tung. Thường nghe thấy những âm thanh kỳ ảo, rõ ràng im lặng, nàng lại luôn có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Mỗi đêm cứ đúng giờ lại tỉnh lại, giờ lẻ đi cho uống sữa, giờ chẵn đi thay tã, thậm chí nhắm mắt lại cũng làm được.
Nàng đeo kính râm đi đến đồn công an phố Liễu Tang, không phải muốn đe dọa cảnh sát nhân dân, thật sự bây giờ đôi mắt đen đen rất kinh người. Nhìn vào bản ghi chép, quyết đoán vỗ bàn định đoạt —— đưa vào viện phúc lợi! ! Khuôn mặt tươi cười vì rốt cuộc cũng rảnh tay, Cố Nhược Tư đem quần áo vật phẩm đứa trẻ đựng trong ba bao lớn, kể cả đứa nhỏ nuôi gần ba tháng giao cho cảnh sát nhân dân. Về đến nhà, ngửa mặt lên trời hét lớn, ăn mừng chính mình đã thoát ly khổ hải.
Đến nhà cha mẹ trong thành thị độ một tháng, Cố Nhược Tư rốt cục lại đem mình trở về hình tượng mỹ nhân tri thức ngăn nắp. Trở lại phòng mình, đăng sơ yếu lý lịch lên mạng, rất nhanh liền nhận được lời mời làm việc của một công ty đầu tư. Hết thảy cũng rất thuận lợi, Cố Nhược Tư nhân sinh sắp bước sang một trang mới.
Ngoại trừ vào ban đêm, trong mộng lại xuất hiện một đôi trong suốt ánh mắt.