Tác giả: Cửu Nguyệt Phong
Edit: -Akimizu-
An Dật sống tại thành phố nhỏ này cũng đã tám năm rồi, thấy cuộc sống càng ngày càng an nhàn hơn, vì sao năm đó lại dừng chân ở nơi này mà không rời đi, có thể chính là do nhịp tim của cô có thể hòa nhập với nhịp độ sống ở đây, loại cảm giác này, dùng từ ngữ đang lưu hành hiện tại để diễn tả, thì chính là hài hoà, thể xác và tinh thần hài hòa với nhau, là một loại cuộc sống hưởng thụ.
Bích Lạc Gian, một cái tên có phần điên cuồng, cũng không bán hàng theo một trình tự gì cả, mọi người thường xuyên vào tìm một thứ gì đó, khi đi ra thì đã sớm quên, thứ cầm trên tay thường không phải là thứ mà mình muốn tìm, đây là quy luật kinh doanh của An Dật, tùy tâm sở dục
.
Đúng chín giờ ba mươi mở cửa, đây là quy tắc nhất định phải có của tùy tâm sở dục, tuy rằng lời này nghe rất mâu thuẫn, thế nhưng đó là sự thật, người làm buôn bán thường có thứ gì đó để củng cố sức sống, thứ củng cố sức sống của An Dật chính là trang phục, nhìn qua thì cô là một người hiền hòa có chút mơ hồ, khiến cho người ta không biết rõ cô đang tỉnh hay mơ, nhưng mà mặc quần áo đến độ phấn khích, thì đó chính là sức sống.
.
Sáng sớm uống trà sẽ hại dạ dày, đây là câu nói mà người quan tâm An Dật thường khuyên bảo cô khi thấy thói quen của cô, nhưng mà cậu cứ nói, tôi vẫn nghe, thói quen vẫn không sửa, lâu dần, người đó cũng chỉ có thể thở dài mà chiều chuộng nhìn cô.
.
Khi An Dật đang lau cửa kính thì nghe thấy một giọng nữ London chính tông, thật ra thì không nhìn thấy, nhưng cô cảm nhận được nhờ vào hình ảnh phản chiếu trên kính, bên dưới chiếc mũ lưỡi trai là khuôn mặt trang điểm kiểu Bohemian, rõ ràng còn mang theo chút lo lắng lẫn chờ mong như một chú thỏ nhỏ.
.
Người ngoại quốc vẫn thường đến đây, còn nguyên một khuôn mặt Trung Quốc thế này thì có hơi lạ, An Dật thường phản ứng chậm nửa nhịp với mọi chuyện bình thường, mà mấy chuyện không bình thường thì khỏi phải nói, nhìn một lúc lâu mới phản ứng được.
[ Bạn có thể nói tiếng Trung không? Thật xin lỗi, tiếng Anh của tôi hơi kém ].
Cũng không biết vì sao mà An Dật cảm thấy nữ sinh này có thể nghe hiểu tiếng Trung, cho nên ngay từ đầu cô cũng không dùng tiếng Anh để hỏi, quả nhiên, nữ sinh ấy hơi chút như không kịp phản ứng, cười áy náy.
[ À tôi, cái kia, tôi mới vừa về nước, vừa từ sân bay tới đây, không kịp phản ứng, ngại quá ].
An Dật vẫn bị chậm nửa nhịp mới cười lại, đón cô gái vào.
[ Xin chào, tôi là Mạt Trà, Trác giới thiệu tôi đến đây ].
.
Sau khi nghe thấy tên của Trác thì An Dật đã hiểu, mấy ngày trước có nhận được mail của Trác nói là có người muốn tìm một quyển sách, bảo mình lưu ý để giúp đỡ, Bích Lạc Gian vốn cũng có mấy quyển sách đã ngừng xuất bản, đều là bảo bối của An Dật, nghe xong tên sách thì An Dật đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đành phải lên mạng nói với Trác quyển sách này bản thân chỉ có mỗi một quyển, hiện tại thì hay rồi, người ta đã tìm tới tận cửa, An Dật có chút không biết nên ứng phó thế nào nữa.
.
Thêm trà vào chén đối phương xong thì không nói gì thêm cả, ngày đông lạnh lẽo, mặt trời biếng nhác từ từ nhô lên, những tia nắng len vào khe cửa, nhìn người đang im lặng này, Mạt Trà có thể cũng đoán được An Dật cũng không muốn cho, nhưng cô thật sự muốn, quyển sách này đối với cô mà nói là rất quan trọng, cứ giằng co trong im lặng như vậy, giống như hai tuyệt thế cao thủ, ai động thủ trước sẽ thua.
.
Lông mi cụp xuống của An Dật cuối cùng cũng chớp động, nâng lên mí mắt gần như sắp ngủ gật đến nơi.
[ Có thể biết vì sao bạn muốn nó không? ].
[ Người tôi thích nói nếu tôi tìm được quyển sách này, bọn tôi có thể được ở bên nhau ].
Câu trả lời của Mạt Trà khiến ngụm trà mà An Dật vừa nuốt vào như nghẹn lại nơi cổ họng, thật là khó chịu.
.
Hai người lại bắt đầu khoảng thời gian dài im lặng, giữa chừng An Dật có cười chào hỏi mấy vị khách mới đến nhưng cũng không đứng dậy, để mặc cho bọn họ xem, đến cuối cùng An Dật vẫn đành phải khẽ thở dài đứng lên.
[ Chờ tôi một chút, tôi đi lấy cho bạn ].
.
An Dật vừa mở MSN thì thấy tin nhắn của Trác.
[ Tớ không muốn cô ấy đi tìm cậu, cùng không ngờ cậu lại thật sự có thể cho cô ấy, thôi quên đi, giúp người ta có được tình yêu cũng không có gì không tốt, đừng mất hứng, nhé? ].
An Dật chỉ đáp lại một chữ.
[ Ừ ].
.
Nửa năm sau.
Mạt Trà đứng trước cửa Bích Lạc Gian nhìn nụ cười xa lạ bên trong, có chút hốt hoảng.
[ Chỗ này đổi người rồi à? An Dật ở đâu ].
Cô gái nghe được là hỏi An Dật, dừng công việc trong tay lại, đi tới.
[ Chị của em đi du lịch rồi, có lẽ còn lâu nữa mới về, chị tìm chị ấy có việc gì thế? ].
[ Cô ấy đi đâu vậy? ].
[ Đi khắp thế giới, giờ chắc đang ở Anh rồi, đúng rồi, chị là Mạt Trà phải không ].
.
Mạt Trà gật gật đầu, cô gái bảo cô chờ một chút, nhẹ nhàng chạy vào lấy một cái túi giấy tinh xảo ra đưa cho cô, Mạt Trà có chút khó khăn mà lấy bức thư bên trong ra. . . .
.
Lúc Mạt Trà xoay người rời đi, dường như còn có thể ngửi thấy hương trà thoang thoảng nơi cánh mũi.
.
Nửa năm trước, bạn trai ở trong nước của Mạt Trà bảo với cô, nếu cô có thể tìm thấy một quyển sách, vậy thì bọn họ sẽ ở bên nhau, đối với Mạt Trà đã chờ đợi rất lâu mà nói, đây quả là một hấp dẫn cực kỳ to lớn, rốt cuộc cũng chịu buông bỏ những thứ phù phiếm để theo cô. Quá mức vui mừng vì sự lãng mạn của hắn, một kẻ chìm đổi đã lâu trong quan trường mà còn có thể nghĩ tới trò chơi này, thật hiếm thấy.
.
Tìm lại tìm, tìm đến tiều tụy vóc dáng. . . .
.
Tìm được sách cho hắn, thế nhưng hắn lại nói, thì ra em tưởng thật à. Sách thì muốn, người khỏi cần, hơn nữa, sau một tháng hắn đã thành công ở rể trong gia đình mà hắn nhắm tới đã lâu, Mạt Trà quả thật đã tỉnh ngộ, ngay từ đầu mình chỉ là một thứ đồ mà hắn gọi đến thì đến, bảo đi thì đi, đúng vậy, chơi hay lắm, chơi hay đến độ muốn cho cả đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cười lớn.
.
Người muốn sách không phải là hắn, mà là vợ của hắn hiện tại, người lãng mạn không phải là hắn, mà là người đàn bà hiện tại đang bên cạnh hắn kia, hắn chỉ là thuận tay phối hợp mà thôi, ngay cả việc tìm kiếm cũng chẳng phải lo lắng tới, thật tốt.
.
Hiện tại, quyển sách này lại đang ở trong tay Mạt Trà, An Dật đặt bên trong một tờ giấy ghi chú.
[ Chúng ta, vĩnh viễn đều coi sai lầm giả dối là chân thật ].
.
Lúc ban đầu, là An Dật nói với nữ sinh kia, đi tìm quyển sách kia đi, tìm được rồi, chúng ta sẽ ở bên nhau. Chỉ là cuối cùng, cô ấy không thể tìm được, mà là tự bản thân An Dật tìm thấy, các cô cũng không thể nào ở bên nhau, cha của cô có bao nhiêu uy nghiêm ấy, làm sao mà cho phép được.
.
Không ngờ cô ấy lại nhớ kỹ phương thức này, sau đó mang theo độ ấm còn sót lại của An Dật, để đi làm chuyện này cho người khác, rất cố gắng, giả dối, sai lầm. . .
.
Cầm vé máy bay quay về Anh, Mạt Trà yếu ớt cười. . .---Hoàn---