41

690 45 1
                                    


Thời điểm Phác Xán Liệt đến nơi là giữa lúc Biện Bạch Hiền đang bướng bỉnh nói đạo lý với cảnh sát.

"Em ấy không chết!" Cậu nói.

"Các người không thể mang Thế Huân đi." Cậu nói thêm.

Tuyết rơi mỗi lúc một lớn hơn, nhìn từ xa, thân ảnh đơn bạc của người nọ giống như sắp biến mất.

Phác Xán Liệt bước nhanh đến bên cậu, cởi áo khoác ra phủ lên bờ vai đang run rẩy.

" Xán Liệt!"

" Thế Huân, bọn họ muốn dẫn Thế Huân đi, Thế Huân rất lạnh." Biện Bạch Hiền cuống cuồng hướng hắn nói.

"Anh biết." Phác Xán Liệt nói xong đem cậu ôm ngang lên. "Em bị sốt rồi, cần phải đi bệnh viện. Thế Huân cũng phải đi. Chúng ta cùng đi."

Biện Bạch Hiền suy nghĩ thật lâu mới gật gật đầu. Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền lên xe. Hắn nhận ra tình hình của cậu nghiêm trọng hơn nhiều so với hắn nghĩ.

Biện Bạch Hiền sít sao ôm lấy bụng, thân người cong lại, miệng há lớn thở hổn hển, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu theo khuôn mặt thanh tú chảy xuống.

"Em làm sao vậy?" Trong lòng Phác Xán Liệt cực kỳ bối rối.

Biện Bạch Hiền lắc đầu.

Phác Xán Liệt bèn dứt khoát ôm cậu ra khỏi xe. Lúc tiếp xúc với không khí lạnh lẽo bên ngoài, người trong ngực hắn hung hăng run lên một cái.

Em ấy sợ lạnh đến vậy, làm sao có thể ở bên ngoài lâu như vậy?

Phác Xán Liệt nghĩ đến đó, trong trái tim bất chợt đau đớn tựa như bị dao cứa ngang.

Xe cứu thương chuẩn bị lái đi. Trương Nghệ Hưng còn không biết Phác Xán Liệt muốn làm cái gì, liền thấy bàn tay Biện Bạch Hiền vốn đang che miệng bỗng nhiên có chất lỏng màu đỏ không ngừng theo kẽ hở ngón tay chảy ra, nhỏ xuống chiếc áo Phác Xán Liệt đang mặc, mà chính cậu có lẽ đã bị dọa cho sợ hãi, những người xung quanh cũng bị dọa không ít.

Phác Xán Liệt nhanh chóng phản ứng kịp thời đem cậu ôm vào trong xe cứu thương. Chiếc xe rất nhanh đã rời đi.

Trương Nghệ Hưng thần thái cũng đã tỉnh táo trở lại, hắn đưa mắt quét một lượt lên những khuôn mặt đang vây quanh, đem người đàn ông cầm đầu kéo ra.

"Anh tên gì?" Hắn hỏi.

Người đàn ông kia ấp úng nói không nên lời.

Trương Nghệ Hưng lấy trong túi áo của người kia ra một tờ danh thiếp, nhìn nhìn rồi cười lạnh một tiếng.

"Cuối tuần này luật sư của tôi sẽ liên hệ với anh."

"Đến lúc đó chúng ta sẽ tính sổ." Câu sau hắn hạ giọng nói.

[Longfic](Chanbaek) Mặt dày mày dạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ