57

755 26 0
                                    


Vốn Phác Xán Liệt chỉ định cùng Biện Bạch Hiền ngây ngốc ở chỗ này một tuần rồi ly khai, nhưng Trương Nghệ Hưng cứ khăng khăng giữ hai người ở lại.

"Tôi không nỡ rời ra hai người."

"Ô a a a a...ô ô..."

Tuy rằng cái phương thức hắn bày ra để níu kéo rõ ràng là không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.

Lúc này thời tiết rất lạnh, ngoài trời mấy hôm nay đều phủ một màu tuyết trắng. Biện Bạch Hiềnkêu gào muốn chơi tuyết. Bên kia Phác Thế Hàm bày ra đủ mọi thủ đoạn bịp bợm để tra tấn trái tim nhỏ nhoi yếu đuối của Trương Nghệ Hưng. Lộc Hàm như thường lệ, không có việc gì làm thì đến cô nhi viện, còn Trương Nghệ Hưng trước sau như một cùng chiến đấu với Phác Thế Hàm.

"Xán Liệt, không quay về."Biện Bạch Hiền cũng bắt đầu ỷ lại nơi này. Những năm trước đây, cậu cũng có cảm giác nơi này rất quen thuộc, chỉ là sẽ không quá có cảm giác lưu luyến không muốn rời như vậy, cũng có thể bởi vì có Phác Xán Liệt ở bên cho nên cũng không thấy có gì đặc biệt khổ sở.

Mà một năm trở lại đây lại đặc biệt kỳ lạ, cậu bắt đầu thích ở chỗ này, hơn nữa còn năn nỉ Phác Xán Liệt sống ở đây.

"Xán Liệt nha, vì cái gì tuyết lại có màu trắng?"

"Vì sao không phải là màu xanh da trời..?"

Lời vừa dứt liền đút tay vào trong túi áo khoác, nghiêm túc quan sát Phác Xán Liệt, bộ dạng đặc biệt trịnh trọng.

"Nếu là màu xanh da trời thì sẽ giống màu của bầu trời, sẽ khó mà phân biệt được."

"Thế màu xanh lá cây thì sao?" Cậu lại hỏi.

"Màu xanh lá cây ư?" Phác Xán Liệt híp mắt cười. Hình như trong đầu hắn vẽ ra một bức tranh quen thuộc nào đó. "Cũng không tệ."

Hai người cùng tản bộ một vòng quanh khoảng sân. Ở sân sau có một rừng cây nhỏ, trong đó được trồng nhiều loại cây nở hoa vào mùa xuân, đông đến thì chỉ còn lại thân cành khẳng khiu, bông tuyết rơi xuống bám vào thành tầng tầng lớp lớp, cứ như mỗi thân cây đều mang trên mình một cái áo khoác thật dày.

Màu trắng, khô héo, chồng lên thân cây.

Vì sao mà không phải là màu xanh lá cây chứ?

"Chúng ta trở về đi." Phác Xán Liệt nói. Hắn nhớ rõ cậu không thể ở quá lâu tại một nơi quá lạnh như thế này.

Có một năm trước đây, cậu cũng mang một bộ dạng như vậy, lẽo đẽo bám theo hắn ở ngoài đường. Lúc ấy hắn cảm thấy rất tức giận, không biết vì sao Biện Bạch Hiền lại cứ muốn đi theo mình. Thật sự là vô cùng tức giận phi thường.

Hồ nước mùa đông không đóng băng nhưng nhiệt độ cũng thấp muốn chết.

Kết quả.

Hắn lỡ tay đẩy cậu rơi xuống hồ.

Lúc đó nhất định là vô cùng lạnh đi.

Biện Bạch Hiền vòng lên đứng trước mặt Phác Xán Liệt. "Xán Liệt, ngươi làm sao vậy?" Cậu hỏi.

Đầu ngón tay thanh mảnh lạnh buốt sờ lên mặt Phác Xán Liệt. Trên khuôn mặt cậu mang theo nét tươi cười vui vẻ, dù không có mặt trời cũng khiến người ta có cảm giác thật ấm áp.

[Longfic](Chanbaek) Mặt dày mày dạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ