49

699 34 0
                                    


Thời tiết chậm rãi nóng lên, mà trên tay Biện Bạch Hiền sờ lên vẫn còn thấy lạnh buốt, cả cơ thể cũng rất lạnh, Trương Nghệ Hưng đặc biệt ưa thích ôm lấy không buông, quả thực rất dễ chịu, hắn nghĩ.

" Nói đi, cậu có phải hay không là tiểu yêu tinh trong rừng rậm đó hả?" Trương Nghệ Hưng trêu cậu, quái lạ là lại bị Lộc Hàm liếc mắt trừng một cái, Trương Nghệ Hưng không thể hiểu được lí do liền hung hăng trừng lại.

Biện Bạch Hiền nghĩ ngợi mất nửa ngày, tiếp đó nghiêm trang lắc đầu cùng Trương Nghệ Hưng.

"Ta là Bạch Bạch." Câu khoa tay múa chân với Trương Nghệ Hưng.

Đến lượt Trương Nghệ Hưng nghẹn ngào không nói nên lời.

Lộc Hàm tiếp tục cầm cuốn album thường niên chỉ cho Biện Bạch Hiền xem.

"Em có nhớ được chút nào không?" Lộc Hàm hỏi. Biện Bạch Hiền vừa lắc đầu rồi lại gật đầu.

Ba người ngồi lên tấm thảm nhung trên mặt đất. Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cực lớn chiếu lên người thật ấm áp dễ chịu. Cái nóng với người khác sẽ không thoải mái, mà với Biện Bạch Hiền thì độ ấm như vậy là vô cùng thích hợp.

Trương Nghệ Hưng thấy cậu nhắm mắt lại, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên thành một độ cong đẹp mắt, cả người bị quầng sáng bao quanh, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào, không thể nhìn thấy được nữa. Vẻ mặt cũng rất nhợt nhạt, xanh xao. Thần sắc có vẻ không tốt lắm, nhưng đôi mắt vẫn cứ cong thành hình trăng lưỡi liềm, khiến người khác nhìn vào liền thấy không thực.

Tại sao có người lúc cười rộ lên lại xinh đẹp đến như vậy?

Trương Nghệ Hưng nghĩ mãi mà không ra.

Lúc cậu ấy cười rộ lên bộ dạng quả nhiên là đẹp mắt vô cùng, Trương Nghệ Hưng đã từng chứng kiến rất nhiều lần thế nhưng vẫn như cũ cảm thấy đẹp mắt vô cùng. Nụ cười mang nét ngây thơ hoàn toàn không rành thế sự cũng không có chút phòng bị nào, thực sự rất xinh đẹp.

Người tốt như vậy khó trách bản thân mình lại không thích, khó trách Ngô Diệc Phàm cứ luôn lo lắng.

Cũng khó trách Phác Xán Liệt tự nguyện đem toàn bộ thế giới của mình cho cậu.

Trương Nghệ Hưng nghĩ như vậy liền có chút khổ sở.

Biện Bạch Hiền mỗi ngày trôi qua đều rất đơn giản, phần lớn thời gian đều trôi qua trong lúc đang ngủ, đến lúc tinh thần tốt thì Lộc Hàm sẽ dẫn cậu xuống dưới lầu đi dạo, Phác Xán Liệt ở phía sau lặng lẽ đi theo.

Khung cảnh kia, vừa rất vui vẻ nhưng lại cũng không vui vẻ chút nào.

Muốn bảo cậu rời phòng cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm, có điều điều kiện tiên quyết chính là không thể gặp phải người lạ. Biện Bạch Hiền rất bài xích người lạ mặt. Trương Nghệ Hưng còn nhớ rõ lúc trước cậu mỗi lúc nhìn thấy người lạ đều rất vui mừng mà cười ngây ngô kia mà!

Trong lúc hắn mải suy tư, Biện Bạch Hiền có vẻ đã lại muốn ngủ nữa rồi. Thời gian gần đây cậu cứ luôn mắc bệnh. Thấy thì tốt đẹp đó nhưng không biết vì sao lại thường xuyên bị sốt nhẹ, sau đó là có đôi chút kén ăn, có khi Phác Xán Liệt tự mình làm được một ít đồ ăn rồi để cho Lộc Hàm đút thì cậu mới miễn cưỡng ăn vài ngụm. Trương Nghệ Hưng cảm thấy cảm thấy vô cùng đồng cảm với cậu. Nếu mỗi một ngày vừa mở mắt liền nhìn thấy chén thuốc đắng ngắt, đổi lại là mình thì đã sớm phát điên rồi.

[Longfic](Chanbaek) Mặt dày mày dạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ