Liễu Thiên Mộ nghe xong hoàng thượng nói, trên mặt hiện lên ý cười nhẹ nhàng, xem như là tuyển tú đi, hắn giơ lên thủy tinh cầu trong tay: "Có cái này đây? Hoàng thượng cho đòi nữ nhi của Mộc thừa tướng tiến cung, Chúng ta có thể dùng cái này kiểm tra nữ nhi của hắn, ai mới là mệnh định hoàng hậu của hoàng thượng ?"
"Mệnh định hoàng hậu?"
Mộ Dung Lưu Tôn nở nụ cười, nghiền ngẫm, mang theo ý nghĩa làm cho người ta thấy khinh thường: "Đúng, người đến."
Thái giám thiếp thân Hoàng thượng A Cửu, dẫn hai tiểu thái giám cung kính đi tới, cuối đầu mở miệng: "Hoàng thượng?"
"Lập tức truyền chỉ tả thừa tướng Mộc Ngân, ba ngày sau đưa nữ nhi tiến cung."
"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu đáp lời, rồi dẫn người lui xuống, phân phó thủ hạ thái giám đi Mộc phủ truyền chỉ, đình lý khôi phục yên tĩnh, Liễu Thiên Mộ mang vẻ mặt không hiểu, nhìn cái người nam nhân phóng đãng tuấn mỹ đang tà tà dựa vào trường kỷ, trên mặt như quan ngọc của hắn bình tĩnh vô ba, thực sự làm cho người ta nhìn không ra mảy may ý nghĩ, đã bao nhiêu năm, mình vẫn nhìn không thấu người này a.
"Hoàng thượng, vì sao không cho Mộc thừa tướng ngày mai tiến cung, mà phải là ba ngày sau vậy?"
Mộ Dung Lưu Tôn ngước mắt, khóe môi cười ôn hòa hiếm thấy, đối với vị sư huynh này, hắn vẫn còn có chút cảm tình, nhưng không có nghĩa là cảm tình có thể khống chế tất cả, hắn là một người lý trí, bất cứ lúc nào, hắn cũng sẽ không quên thân phận của mình, hắn là vua của một nước, vì thế nguyên tắc làm việc của hắn không thể dễ dàng cho người ta nắm lấy.
"Trẫm muốn nhìn một chút động tác của người kia?"
Liễu Thiên Mộ ngẩn ra, ánh mắt sâu u một chút, hoàng thượng quả nhiên cơ trí khôn khéo, chỉ là điểm này cũng không phải bất luận kẻ nào có thể nghĩ đến, mỗi một chuyện hắn làm đều có mưu kế sâu xa.
"Hoàng thượng thực sự là tâm tư cẩn mật a, " Liễu Thiên Mộ tán thán, ôm quyền cáo an: "Sư huynh đi xuống trước."
"Tốt, lúc rảnh rỗi tiến cung đến chơi cờ với trẫm đi" Mộ Dung Lưu Tôn gật đầu, Liễu Thiên Mộ đi ra ngoài, trời đã về chiều cũng sắp hoàng hôn, ánh nắng vàng nhạt mang theo một tia dương quang đỏ như máu rải đầy toàn bộ Lăng Ba đình, sa mỏng bay nhẹ, phiêu dật thê mỹ, ngoài đình bên trong bích hồ, hoa sen nở ra tươi đẹp, chập chờn sinh tư, phảng phất tựa như ngàn vạn mỹ nhân nhẹ nhàng nhảy múa.
Mâu quang của Mộ Dung Lưu Tôn như có như không, xuyên thấu bích trì, đứng ở một bên tâm tình hư vô mờ ảo, lúc phụ hoàng lâm chung, nắm tay hắn từ ái mở miệng: "Tôn nhi, trẫm tin con có năng lực này, đem quốc gia thống trị được tốt, phụ hoàng vẫn một mực bên cạnh con để nhìn."
Phụ hoàng, con nhất định không phụ kỳ vọng của người, sẽ không để cho người khác được như ý, Mộ Dung Lưu Tôn thu hồi tầm mắt, hắc đồng sáng trong hữu thần, lòe lòe nhấp nháy, trong ánh sáng mờ chiếu rọi xuống, giống như hồng bảo thạch thượng đẳng chói mắt, mày khẻ nhướng, vung lên đầy khí phách, phía dưới cái mũi đáng tự hào, nổi lên làn môi mỏng hồng nhạt lành lạnh, hấp dẫn tầm mắt của mọi người, rồi lại làm cho người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, quanh thân hắn bao phủ một làn sát khí nồng đậm, chỉ sợ không cẩn thận một tí, sẽ gặp vạn tiễn xuyên tâm.
YOU ARE READING
Thiên giới hoàng hậu - Ngô Tiếu Tiếu (P1)
General FictionChưa được xin phép của editor, chỉ up lên mang mục đích lưu giữ đọc offline TT^TT Nguồn: http://tamvunguyetlau.com/thien-gioi-hoang-hau-van/