Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
"Đốt sừng tê?" tôi thầm phiền muộn, đốt sừng tê trong cổ mộ, là muốn gặp quỷ sao? Hơn nữa tại sao phải đốt ở vị trí này?
Tôi tưởng tượng đến hình ảnh khi đó, trong động huyệt cô tịch dưới lòng đất này, có một chậu nến sừng tê từ từ bốc cháy, ánh lửa ở vị trí này ngoại trừ người bò vào trong thông đạo này, thì không còn bất kỳ ai nhìn thấy được.
Còn có ký hiệu thước đo bên ngoài, cùng với cảnh báo hoặc nói là di ngôn ở ngoài động. Tôi hít sâu một hơi, hô: "Bàn Tử, mượn đầu anh dùng một lát."
"Tiểu Ca gần cậu hơn, cậu không thể dùng của Tiểu Ca trước sao!" Bàn Tử mắng.
Tôi mắng to: "Đừng nhiều lời, ông đây có chuyện thương lượng với anh. Bây gì tôi nhìn thấy đồ." tôi kể lại với hắn toàn bộ về thứ mình nhìn thấy.
Hắn liền hỏi: "Phía sau chậu thanh đồng là gì?"
Tôi dùng bật lửa rọi thử, vẫn là một khoảng động tối đen, không có bất cứ thứ gì khác lạ.
Nhưng không thể không có gì khác được, nơi này vừa nãy là điểm cuối của thước đo, điểm cuối có một cái chậu thanh đồng, bên trong có đèn cầy sừng tê giác. Nhìn thấy nào, cũng chứng tỏ địa điểm này khác thường, rất đặc biệt.
Tôi nói lại tình hình với Bàn Tử, Bàn Tử trầm mặc giây lát, ung dung nói: "Chúng ta có cần dùng phương pháp liệt kê không? Trước tiên nghĩ thử xem, vì sao có người lại khắc thước đo trong địa đạo này?"
Khắc thước đo không có gì ngạc nhiên, chủ yếu nhất là khắc ngược, tôi nói: "Khắc ngược rất giống đếm ngược thời gian, chứng tỏ người vào động này, chỉ muốn vào chiều dài của dẫn bảy."
"Vậy cũng nên khắc xuôi, khắc xuôi không phải tiện hơn sao? Khắc ngược tôi cảm thấy khả năng duy nhất chính là, thực ra hắn khắc xuôi."
"Cái gì xuôi, cái gì ngược, loạn cào cào cả lên." tôi nghe không hiểu. Bàn Tử tiếp tục nói: "Cũng chính là nói, người khắc chữ, là từ vị trí này, bắt đầu khắc độ dài. Lối vào của chúng ta là điểm cuối của hắn, đây là điểm khởi đầu của hắn. Quỹ tích hành động của hắn tương phản với chúng ta."
Tôi cảm thấy hơi có lý, nhưng cách nói này cũng có quá nhiều chỗ nói không thông.
"Khi nào thì anh dùng đến ký hiệu độ dài?" tôi hít sâu một hơi nói, "Nghĩ thử vấn đề này. Chúng ta vì sao lại vẽ ký hiệu độ dài ở xung quanh?"
"Nhảy xa?" Bàn Tử nói.
Trên thực tế, trong hệ thống kiến trúc gần như mọi chỗ đều cần dùng ký hiệu độ dài, nhưng cái động này được hình thành thiên nhiên, trong động này làm ký hiệu đánh dấu độ dài, khả năng lớn nhất là để ước lượng chiều dài động huyệt.
Nhưng ký hiệu đánh ngược, hơn nữa những ký hiệu này cũng không ước lượng hết động huyệt, chỉ có độ dài bảy dẫn. Cho nên cách nói này không thành lập.
"Đây là cảnh báo." Muộn Du Bình đột nhiên nói, y còn không nói nữa, tôi sẽ cho rằng giữa tôi và Bàn Tử đã không còn ai.
Nhịn tiểu đến đầu óc cũng không được bình thường, tôi hỏi y: "Có ý gì?"
Bàn Tử như đã hiểu, kêu to lên: "Đây là phương thức ký hiệu lối ra đường cao tốc, trước nói với cậu còn 100 cây số, sau đó là 50 cây số, từng bước nói với cậu cậu đã đến gần lối ra, nếu bỏ lỡ, cậu sẽ không ra được."
Tôi thầm giật mình, thầm nghĩ quả nhiên như thế.
Nhưng, sở dĩ đường cao tốc lại có thiết trí như vậy, là vì đường cao tốc là đường một chiều, là không thể quay đầu. Cho nên bỏ lỡ lối ra này, cần ngoài mấy trăm cây số nữa mới đến lối ra tiếp theo.
Tôi túa mồ hôi lạnh, thầm nghĩ lẽ nào cái động này không thể trở lui? Phía trước chúng tôi là một lối ra?
Nếu lối ra kế tiếp ngoài 100 cây số nữa, chúng tôi cơ bản là chết chắc, nhưng trên vách tường ở đây chẳng có cái gì, chỉ có cái chậu thanh đồng này.
Trước đó vẫn luôn bò tới, chưa từng nghĩ bò trở lui, bởi vì lối ra sau lưng chúng tôi đã bị bịt kín, không ra được nữa.
Tôi nói với Bàn Tử: "Bàn Tử, anh thử xem anh có thể bò lùi không!"
Bàn Tử nói: "Đệt mợ, nhầm đường rồi? Con mẹ nó cậu được việc chút được không."
Tôi nói: "Anh cứ bò mấy bước thử xem."
Bàn Tử mắng mấy tiếng, tôi nghe thấy tiếng hắn thở gấp, rất nhanh tôi đã nghe thấy hắn mắng một tiếng: "Đệt mợ!"
"Sao thế?" tôi hỏi, đợi một lát, không ai trả lời tôi, tôi căng thẳng lên, muốn lùi lại kêu lớn chút, chân tôi bị Muộn Du Bình tóm lấy, siết chặt không cho tôi lùi lại, tiếp đó tôi nghe tiếng Bàn Tử kêu lên: "Phía sau toàn là người."
Tác giả: Hôm nay 《Khách sạn Tân Nguyệt》 chính thức đón khách ở nhà hát nhân dân Thượng Hải, bạn có đi không?
YOU ARE READING
Đạo Mộ Bút Ký: Trùng Khởi
TerrorNgô Tà nhận được một tin nhắn chúc mừng năm mới từ dãy số lạ, tin nhắn đưa cậu đến một bảo tàng ở Nam Kinh, lần theo từng manh mối Ngô Tam Tỉnh để lại, cuối cùng khám phá một truyền thuyết cổ xa xưa...