Chương 194

76 1 0
                                    

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

"Đó là cái mẹ gì?" Bàn Tử nhẹ giọng hỏi: "Rùa?" tôi lẳng lặng nhìn, pháo lạnh rơi xuống phía trên bóng đen đó, bởi vì quá xa lại cách tầng nước, ánh lửa rất mờ, nhìn không rõ, từ góc độ này nhìn xuống, nước suối bên dưới và bóng đen dưới nước hình thành một hình dạng con mắt.

Đây có thể chỉ là đá tảng dưới suối. Mắt Bàn Tử tốt, nheo mắt lại, lại nói: "Các cậu có thể nhìn thấy mép không, thứ này không phải một khối hoàn chỉnh, hình như là rất nhiều thứ chồng lên nhau."

Chúng tôi đều không nhìn thấy, Hắc Hạt Tử nói: "Giây phút căng thẳng kích thích lại sắp đến rồi, các bạn, lấy hàng đi."

Chúng tôi giở ba lô ra, vũ khí đều là một vài cây lang nha bổng làm sơ sài trước đó, dùng cành cây mảnh nhọn làm gai, đoàn người giống như người nguyên thủy, nhưng ít nhiều vẫn tốt hơn so với chạy phông lông. Mấy mặt nhìn nhau, đều có chút lo lắng, tình trạng thế này cho dù là ẩu đả học đường cũng không nhất định có thể thắng. Nếu dưới đó có bánh tông, e cũng sẽ cảm thấy chúng tôi không tôn trọng bọn chúng.

Nhưng sức quyến rũ của suối nước nóng quá lớn, không dễ dàng gì đến được đây, càng thêm không thể từ bỏ, Muộn Du Bình dẫn đầu chúng tôi tiếp tục đi xuống, chầm chậm xuống đến đáy tầng này.

Xuống dưới nhiệt độ càng cao, không khí càng thêm ẩm ướt, nói thật, trải qua cuộc sống dã nhân khắc nghiệt như này, suối nước nóng lúc này liền khiến tôi thấy mệt mỏi như trong phòng khách sạn năm sao. Muộn Du Bình quan sát xung quanh một lát, phía dưới đã hoàn toàn là tầng nham thạch. Năm đó người xây dựng nơi này, có thể vô cùng muốn đi đến những kỳ quan kiến trúc mỗi tầng đều cao hơn tầng trên như thế, nhưng cái này cần nhân lực vật lực cực lớn, đến được đây, phỏng chừng mọi người đều đã bỏ cuộc.

Bề mặt tất cả mọi thứ ở đây đều là lưu huỳnh thật dày, Muộn Du Bình chầm chậm thẳng người lên, chúng tôi cho rằng y đang thả lỏng thì y lại khoát tay, chúng tôi lại khom người xuống.

Hắc Hạt Tử dùng khẩu hình môi nói với tôi: "Giả vờ đấy, đừng quấy rầy cậu ta."

Muộn Du Bình quay đầu lại nhìn anh ta một cái, anh ta giơ ngón cái lên, làm một dấu giỏi giỏi. Muộn Du Bình trở tay lại đánh một cây pháo lạnh, ném vào trong nước. Theo đó đi đến mép nước nhìn.

Chúng tôi đều tụ lại, ở đây đã nhìn thấy rất rõ ràng, nhìn thấy pháo lạnh chìm xuống nước, chậm rãi chiếu sáng bóng đen bên dưới, chúng tôi liền nhìn thấy vô số thi thể trẻ em, chìm dưới đáy nước.

Những thi thể trẻ con này toàn bộ đều mặc quần áo cổ đại, trên mặt đốm xanh đốm vàng, trên người không hề có trạng thái trương phềnh, trông như những pho tượng, từng lớp từng lớp, không thể đếm được có bao nhiêu.

"Giáo phái này điên rồi." Bàn Tử lắc đầu dùng khẩu hình nói.

Tôi thầm thở dài trong lòng, những thi thể trẻ con này từ ba bốn tuổi, đến sáu bảy tuổi không đồng đều, hiển nhiên đều đã qua xử lý, có một vài chỗ xử lý không tốt, có thể nhìn thấy đã héo rút thành túi rỗng bằng da nhìn như động vật kỳ quái. Xem trang trí của bọn trẻ đều rực rỡ, đầm nước này có thể là một lò đan, không biết là loại pháp thuật âm độc nào, luyện chế đan dược ở đây.

Đồng thời chúng tôi còn nhìn thấy, trên mình những thi thể trẻ con này, đều có từng sợi từng sợi gì đó như dây đai màu trắng kỳ quái, hiện tại đã bị lưu huỳnh nhuộm hoàn toàn thành màu vàng, thò vào nơi sâu nhất trong suối nước nóng.

"Những thứ đó là gì?" Bàn Tử hỏi.

Hắc Hạt Tử dùng khẩu hình trả lời: "Đó có thể là đuôi."

"Đuôi?" Bàn Tử kinh ngạc há hốc mồm.

Hắc Hạt Tử nói: "Kim Đồng giáo còn gọi là Văn Hương giáo, đều nói Văn Hương giáo đến từ Vương Sâm của Thạch Phật Khẩu ở Loan Châu, Hà Bắc, ông ta từng dạy một con hồ ly, hồ ly cắt đuôi tặng ông ta, có hương thơm lạ xộc vào mũi." Muộn Du Bình ngoái đầu lại: "Không phải, bọn họ dùng trẻ con câu thứ gì đó trong đầm nước này."

Đạo Mộ Bút Ký: Trùng KhởiWhere stories live. Discover now