Chương 98.

3.7K 322 25
                                    

"Khai Linh Trí."


Tiêu Duyên nhát gan, nhìn thấy mãnh thú cao lớn, dù sao vẫn phải tránh né, Quân Dao sợ nàng vẫn nhát gan sợ sệt, lớn lên vẫn như thế, sẽ không tốt. Vì vậy nhìn thấy con hổ lớn kia, liền chưa lập tức mang Tiêu Duyên rời đi.

Tiêu Duyên thấy con hổ to lớn, quả nhiên là sợ hãi, trốn ra sau lưng nàng, Quân Dao không đành lòng, vốn muốn ôm hổ con đi, chuyện nhát gan chờ nàng ấy lớn thêm một chút rồi hẵng nói. Không ngờ, còn chưa chờ nàng khom người, hổ con lại thò đầu ra, tò mò nhìn con hổ kia ở chung với con non.

Quân Dao vui mừng, quả nhiên nhát gan là do nhỏ tuổi, chỉ mới qua mấy tháng, A Duyên liền không sợ không hãi mãnh thú nữa rồi. Lại qua chốc lát, Tiêu Duyên nằm xuống, phát ra tiếng kêu ngoan ngoãn, tựa như cầu xin nàng khích lệ.

Quân Dao liền vuốt lông nàng, khen ngợi: "A Duyên thật dũng cảm."

Hổ con hài lòng, rồi lại không vừa lòng, nàng muốn liếm liếm, thế là lại kêu một tiếng: "Ngao ô ~~ "

Quân Dao lại quan sát tỉ mỉ, nhưng dù sao vẫn là cây cối, không phải động vật, sao có thể nghĩ đến hổ con bởi vì lúc mới sinh thiếu hụt yêu thương của mẹ, nên hâm mộ chú hổ con kia. Nàng thấy Tiêu Duyên không đứng dậy, kiên nhẫn tiếp tục vuốt ve nàng, ôn nhu nói: "A Duyên thật sự uy vũ, thưởng ngươi vào sâu trong rừng săn được không?"

Tiêu Duyên cũng có thiên tính của loài hổ, thích đi săn, sở trường cũng là săn mồi, thưởng nàng, hôm nay ở trong rừng thêm một canh giờ.

Hổ con ngao ô một tiếng, không biết là nghe hiểu, hay là yêu thích Quân Dao cùng giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của nàng, lộ ra dáng vẻ cao hứng vô cùng, nhưng nàng vẫn không đứng lên, bên trong con mắt đen như mực tràn đầy chờ mong.

Quân Dao có chút kỳ quái, A Duyên không đứng dậy, có thể thấy được còn có tâm tư, nàng đối với hổ con, mặc dù sủng nàng ấy, nhưng xưa nay không xem nàng là hài tử, lại càng không xem nàng là thú hoang, mà giống như đối với Hán Vương, bình đẳng thông cảm.

Nàng suy tư hồi lâu, thế nào vẫn không hiểu ra Tiêu Duyên muốn cái gì. Hổ con cuống lên, vội ô ô hai tiếng, xoay người, đứng lên, nhìn chú hổ con kia.

Quân Dao nói: "Ngươi muốn chơi đùa cùng hổ con?"

Hổ con nghe không hiểu, liền không nhúc nhích, Quân Dao tiến lên, thăm dò mà bắt lấy chú hổ con kia, kích cỡ hổ con tương đương với Tiêu Duyên, chỉ là không khỏe mạnh giống như Tiêu Duyên, thân thể còn có chút mềm, Quân Dao rất cẩn thận mà nâng nó lên.

Tiêu Duyên thấy nàng vậy mà lại ôm con hổ khác, lại thấy tức giận, lại oan ức, cực kỳ hung hăng trừng con hổ kia gào thít. Hổ con mờ mịt, hổ mẹ lại cuống lên, muốn lao về phía Tiêu Duyên, nhưng lại bị Quân Dao giữ lại.

Quân Dao thấy Tiêu Duyên như vậy, đã biết được nàng không phải là muốn chơi cùng chú hổ con kia, liền thả hổ con về chỗ cũ.

Tiêu Duyên lúc này mới ngừng gào thét, nhưng nàng vẫn tức giận, hướng về phía chú hổ con kia nhe răng, cũng không chịu dừng lại ở đây, cắn vào mép váy Quân Dao, muốn nàng đi mau.

[BHTT - Edit] Đào Hoa Khúc - Nhược Hoa Từ ThụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ