Chương 4.

11.4K 750 174
                                    

"Vật này được xin từ sơn tự, tránh được tai họa."


Thiếu niên trợn tròn hai mắt, tươi mát như lá mềm đẫm sương mai trong rừng.

Nữ tử không nhịn được muốn đưa tay sờ vành tai nhỏ trắng nõn mềm mại gần như trong suốt của nàng, nhớ tới thân phận hai người chênh lệch, cuối cùng nhịn xuống.

Hán Vương thu hồi dáng vẻ nhỏ bé kinh hoảng của nàng, nghiêm túc che giấu nói: "Cô không có tâm sự."

Nữ tử gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Hán Vương thấy nàng cũng không không tin, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có người đã mở miệng, đánh vỡ tịch mịch liền dễ dàng hơn nhiều. Hán Vương lại dò xét nữ tử một chút, vừa suy nghĩ tìm tời ngôn từ, vừa cân nhắc nói: "Ngươi có biết, vì sao Thái Thường. . . Muốn kết thân với Hán Vương phủ không?"

Hôn sự này đến đột nhiên như thế, nàng dù sao vẫn phải làm rõ nguyên do.

Nữ tử nhìn nàng một chút, bên môi hiện lên ý cười thâm thúy: "Điện hạ nghe xong, sợ rằng sẽ cực kỳ hoảng sợ."

Chân mày Hán Vương cụp xuống, gò má hơi nhô lên, không phục nói: "Ngươi nói đi, ta không sợ!"

Nữ tử nhìn nàng một chút, thấy nàng ấy tuy nói chắc chắc, cặp mắt long lanh kia, rõ ràng là căng thẳng. Nàng thầm lắc đầu trong đầu, ôn thanh nói: "Thái Thường không biết từ đâu nghe được, điện hạ mệnh cách vô cùng quý. . ." Nàng dừng lại chốc lát, ý tứ sâu xa mà nhìn Hán Vương, "Có hình ảnh đế vương."

Hán Vương cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nói: "Hồ, nói bậy! Ta mới không có!"

Nàng biết, trong triều không ít đại thần cho rằng nàng giả vờ si ngốc, kì thực là kẻ rắp tâm hại người, mơ ước ngôi vị hoàng đế đã lâu.

Nhưng nàng không có!

Hán Vương lại tức giận, lại oan ức, nàng không có tâm tư này, nhưng luôn có người đem ra nói, cũng như ngóng trông nàng có, để bọn họ có thể xem một hồi nào nhiệt.

Vừa mới còn tức giận như một cái bánh bao nhỏ đầy thịt, viền mắt liền lập tức đỏ lên. Trong mắt nữ tử lại xẹt qua một tia luống cuống, nhẹ nhàng an ủi: "Ta cũng nghĩ là nói bậy, chuyện mệnh cách, thật sự không thể tin."

Hán Vương gật gù, nhẫn nhịn không để nước mắt rơi xuống. Thật ra nàng có chút sợ, nếu như việc này có người biết được, đối với nàng mà nói, chính là tai hoạ. Nàng lại giương mắt, hỏi: "Thái Thường vì vậy nên mới muốn kết thân với ta?"

"Đây là một trong số đó. Ông ấy cũng biết chuyện mệnh cách, không biết được chính xác, bởi vậy liền bồi thêm tiền đồ tính mạng, không khỏi bất cẩn." Nữ tử giải thích.

Nàng vào kinh không lâu, chuyện của Hán Vương đã sớm nghe thấy.

Hai năm trước trong kinh có một trận cung biến, sau lần cung biến, Ai Đế băng hà, các chư vương hoặc bị giết hoặc lưu đày, chỉ còn sót lại vẻn vẹn hai người con trai là Hán Vương và Đằng Vương. Lúc đó ngôi vị hoàng đế bỏ trống, Đại Ngụy vô chủ, Hán Vương lớn hơn Đằng Vương, nếu theo tiền lệ, các đại thần sẽ nâng đỡ Hán Vương lên ngôi, chủ trì đại cục. Nhưng mà khi đó, con gái thứ bảy của tiên đế Bộc Dương công chúa đã quyền khuynh triều chính, sau khi nàng bình định cuộc nổi loạn của Tấn Vương, thuận thế đăng cơ xưng đế, ngồi vững ngôi vị hoàng đế.

[BHTT - Edit] Đào Hoa Khúc - Nhược Hoa Từ ThụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ