Chương 109.

3.6K 318 8
                                    

"Mùa hè năm sau."


Hổ con ngủ một giấc thật thỏa mãn, lúc tỉnh lại thì Quân Dao đã không còn ở bên người rồi. Nàng trở mình, nhìn bên trong một chút, bên trong không có một bóng người. Ngoài cửa sổ tuyết phất phơ trong gió, cửa phòng mở ra, hoa tuyết bay vào mái hiên, trên hành lang tích một lớp tuyết mỏng.

Hổ con nhấc móng dụi dụi con mắt, nhảy xuống giường, đi tìm Quân Dao.

Quân Dao ở trong phòng, ngồi sau bàn sách, đang chấp bút miêu tả khái quát trên giấy. Trước người của nàng ngoại trừ một trang giấy một nghiên mực một thỏi mực, còn có một quyển linh giản, cùng một đĩa nhỏ thịt sơn trĩ cắt vụn.

Hổ con đi tới, ở trên người Quân Dao sượt sượt, sau đó nằm xuống sát bên người nàng, ngáp một cái, lười biếng.

Quân Dao dừng bút, đẩy bút mực cùng trang giấy vẽ được hơn nửa kia, ôm lấy hổ con, lại bưng đĩa nhỏ thịt sơn trĩ cắt vụn đến trước người. Hổ con ở trong lòng nàng cọ cọ, bất động.

A Duyên mới vừa tỉnh ngủ, ngẩn ngơ vô cùng, Quân Dao nở nụ cười, một mặt vuốt lông cho nàng, một mặt nói: "Nếu mệt mỏi, lại đi ngủ một hồi."

Tiêu Duyên lắc đầu.

Quân Dao liền không nói, nhẹ nhàng vuốt lông, chờ nàng tỉnh táo.

Hôm qua Minh Sắt nháo một trận, vẫn chưa để lại chút ảnh hưởng đến các nàng chung sống. Hổ con tâm lớn, dỗ dành liền tiêu tan, sẽ không nắm lấy không tha. Quân Dao rõ ràng tâm ý của Minh Sắt, nhưng có thể làm sao, Minh Sắt lại nháo, nàng có thể làm, cũng chỉ cho nàng ta mấy phần khoan dung, không trách cứ mà thôi, lòng của nàng chỉ hoàn toàn thuộc về Tiêu Duyên mà thôi.


Sau một chốc, hổ con tỉnh táo rồi, hai cái chân trước đạp lên bàn sách bên cạnh, liếm ăn lên thịt sơn trĩ bên trong đĩa nhỏ, thịt còn ấm, không biết nấu rất lâu, hay là Quân Dao thi pháp lưu lại nhiệt khí.

Ăn hết, vừa vặn no rồi. Quân Dao để đĩa nhỏ qua một bên, nói với hổ con: "Đi chơi đi."

Tiêu Duyên liền từ trên người Quân Dao nhảy xuống, đi tới cạnh cửa, nhìn tuyết bay lả tả bên ngoài một chút, lại trở về, vẫn nấn ná bên cạnh Quân Dao.

Quân Dao nhìn nàng một cái, nở nụ cười, một lần nữa nhấc bút, vẽ vời trên giấy.

Trên bức họa dường như là một thung lũng, hổ con nhìn chung quanh một chút, sinh ra hiếu kỳ. Nhưng nàng biết, A Dao đang làm chính sự, không thể quấy rầy. Thế là nàng liền lẳng lặng ở bên nhìn, một mặt tự mình cân nhắc, một mặt chờ Quân Dao vẽ xong rồi, sẽ giải thích nghi hoặc cho nàng.

Đôi mắt kia của nàng, tràn ngập hiếu kỳ, Quân Dao cười cười, buông bút, đưa linh giản cho nàng.

Hổ con không biết cái gì, dường như là một mảnh gỗ nho nhỏ, nàng đẩy một cái, linh giản lăn hai vòng. Quân Dao dạy nàng: "Đây là linh giản, ghi chép văn tự, đưa nó kề sát trên trán, liền có thể đọc."

Hổ con tỉnh tỉnh mê mê mà một tiếng, hai cái chân trước ôm lấy linh giản, đầu dán lên.

Quân Dao ở bên chỉ đạo: "Tụ tập linh khí, dẫn vào bên trong linh giản."

[BHTT - Edit] Đào Hoa Khúc - Nhược Hoa Từ ThụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ