Chương 62.

4.4K 352 30
                                    

"Một đời một đời, vô cùng vô tẫn."


Tận mắt chứng kiến phép che mắt, trong lòng Hán Vương, Vương phi càng lợi hại rồi. Nàng còn muốn ở lại bên cạnh hỏi Vương phi một câu, những vật khác có thể biến ra Vương phi không. Trường Sử lại cầu người hầu, muốn vào bên trong bẩm chuyện.

Hán Vương rời kinh hồi lâu, trong phủ tích không ít chuyện, vẫn cần nàng tự mình can dự.

Hán Vương nhíu nhíu mày, có chút không vui, thấp giọng thầm nói: "Cũng mới về đến, ngày mai lại bẩm cũng được mà." Một mặt nói một mặt nhìn người hầu, muốn hắn tán thành.

Đại sự trong phủ, một người hầu nho nhỏ nào dám xen vào. Thấy điện hạ nhìn sang, người hầu vội vàng khom người cười làm lành, cũng không dám nói gì.

Không nhận được tán thành từ hắn, Hán Vương hơi cảm thấy thất vọng. Trường Sử bẩm chuyện đều là một phần lại một phần, phải nói khá lâu mới chịu bỏ qua. Nghe hắn bẩm xong, đã đêm rồi, nàng có tới hai canh giờ không thể ở cùng Vương phi.

Hán Vương rất là ủ rũ, lưu luyến mà nhìn bội nang bên hông, giơ tay sờ sờ, phép che mắt rất kỳ diệu, nàng còn có rất nhiều chỗ không rõ muốn hỏi Vương phi.

Nàng quay đầu nhìn về Vương phi.

Ánh mắt Vương phi thu hồi khỏi cái tay đang vuốt ve bội nang của Hán Vương, khẽ mỉm cười, vẻ mặt đặc biệt ôn nhu.

Hán Vương ánh mắt sáng lên, trong con ngươi đen láy tràn đầy chờ đợi. Vương phi tốt nhất, rất thương nàng, nhất định sẽ tha cho nàng chậm lại một ngày.

"Không bằng ngày mai lại mời Trường Sử đến?" Hán Vương nói.

Vương phi ý cười ôn nhu, cũng không có nửa điểm trách cứ, dường như hoàn toàn không thèm để ý Hán Vương vẫn nhớ kỹ Vương phi biến ra vừa rồi, ngữ khí cũng đặc biệt nhu hòa: "Chuyện hôm nay phải hoàn thành hôm nay, điện hạ sao có thể lười biếng?"

Hán Vương khiếp sợ, Vương phi không giúp nàng. Cái lông mày nhỏ của nàng lập tức nhíu lại thành một đoàn, trong con ngươi sáng long lanh cũng ảm đạm đi, lộ ra vẻ không tình nguyện, vô cùng không có dũng khí mà biện bạch: "Ngày mai cũng được."

Vẫn không muốn đi.

Vương phi không nói, chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng.

Hán Vương liền biết Vương phi không đồng ý rồi, phồng phồng má, lề mà lề mề mà đứng dậy, chậm rì rì mà đi theo người hầu kia đi ra ngoài.

Tấm lưng kia vừa không cam lòng, lại có chút oan ức. Vương phi nhìn theo nàng rời đi, chờ nàng đi qua đình viện trước điện, không thấy được nữa, mới bất đắc dĩ cười cười.


Quả như Hán Vương dự liệu, Trường Sử dông dài cực kì, cùng với vài phụ tá ở lại kinh thành, đem việc trong triều cẩn thận nói một lần.

Có lẽ bởi vì Hán Vương lần này soa sứ làm việc cực kỳ lưu loát đẹp đẽ, bệ hạ mấy lần tán dương, Trường Sử cho rằng điện hạ công nghiệp hữu thành, sợ là không như ngày xưa làm một hoàng thân nhàn tản nữa rồi. Việc bẩm báo, liền rất nhiều liên quan đến triều chính.

[BHTT - Edit] Đào Hoa Khúc - Nhược Hoa Từ ThụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ