"Nàng chỉ được phép có một con đại miêu."
Thì ra nàng là con dâu nuôi từ bé, người kia đổi lấy nàng, là muốn lấy làm vợ.
Suy nghĩ của thú đơn giản, Tiêu Duyên ngày ngày ở chung với Quân Dao, chưa bao giờ nghĩ đến các nàng là quan hệ như thế nào, thêm Quân Dao vì sao muốn ở trong núi sớm chiều ở chung với nàng, tỉ mỉ mà đối đãi nàng.
Cho đến trước mắt, nàng hiểu rõ, nàng là con dâu nuôi từ bé.
Nhưng con dâu nuôi từ bé là cái gì? Vì sao tương lai có thể làm vợ? Vợ là cái gì? Tiêu Duyên lộ ra thần sắc tò mò, dựng thẳng lỗ tai, lại cẩn thận lắng nghe.
Linh thú ngũ giác nhạy cảm, thanh âm trong phòng có nhỏ thế nào, nàng cũng có thể nghe thấy tất cả. Nhưng mà tiểu nam hài kia cũng không hỏi vợ là cái gì, chỉ thấp giọng lầu bầu vài câu "Nàng không tốt, không muốn nàng." Liền không nói nhiều.
Tại sao hắn không hỏi, hổ con sốt ruột, đem chân trước cào cào bệ cửa sổ, muốn nhìn tình hình bên trong? May mà nông xá nghèo túng, ốc xá xây không cao, bệ cửa sổ cũng khá thấp, hổ con có thể leo tới.
Nàng lộ ra một đôi tai lông xù cùng một cặp mắt mê muội, nhìn vào bên trong.
Ô cửa sổ thấp, bên trong tự nhiên cũng tối om, một lão phụ tựa vào giường may quần áo, nam đồng dựa vào bên cạnh bà ta, cũng không ồn ào bất mãn như lúc nãy, lại quấn quít lấy mẫu thân muốn nghe cố sự.
Hắn lôi kéo góc áo mẫu thân không ngừng dây dưa, liếc mắt chợt thoáng nhìn thấy bên cửa sổ có một đầu mèo. Nam đồng xác nhận, quay đầu nhìn thẳng, đại miêu dường như sợ hết hồn, trợn to hai mắt, nhìn thẳng hắn mấy tức, sau đó vèo một cái chạy mất.
Tiêu Duyên bị phát hiện rồi, kinh hồn bạt vía mà chạy đi. Chỉ là trong đầu vẫn rất nghi hoặc con dâu nuôi từ bé là cái gì. Nàng một đường chạy, một đường suy nghĩ, bên trong cái đầu nhỏ kia vẫn chưa nghĩ ra manh mối, liền phát hiện nàng lạc đường.
Nàng mặc dù thường xuyên ra ngoài cùng Quân Dao, Quân Dao cũng không cấm nàng vào rừng chơi, nhưng chỉ chơi ở sườn núi, nàng đuổi theo tuyết hồ xuống núi, lại vào nông xá nghe lén một chốc, quay đầu muốn về nhà, liền phát hiện không biết nên đi về hướng nào rồi.
Hổ con dừng lại, ngắm nhìn bốn phía, cây cối mọc thành bụi, đều là cảnh tượng giống nhau. Nàng cuống lên, ngao ô ngao ô mà kêu vài tiếng, lại bằng cảm giác mà lao nhanh như mũi tên về phía trước, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc.
Hổ con vừa sốt ruột, vừa sợ hãi, chạy khắp núi, sắc trời dần tối lại, trong rừng có bóng cây che đậy, trời tối nhanh hơn, Tiêu Duyên rất sợ mình đi lạc, trở về không được, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy thanh âm quen thuộc.
"A Duyên."
Hổ con vội quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh kia, chỉ thấy Quân Dao đi về phía nàng.
"Ngao ô!" Hổ con vội vàng nhào tới, bắt lấy váy của Quân Dao, nói: "Ôm, ôm."
Quân Dao ôm lấy nàng, hổ con duỗi chân trước ra ôm cổ nàng, dùng cái đầu bù xù lông cọ Quân Dao, tràn đầy đều là ỷ lại cùng không muốn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - Edit] Đào Hoa Khúc - Nhược Hoa Từ Thụ
Ficción GeneralEditor: Didi Tác phẩm: Đào Hoa Khúc (桃花曲) Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ (若花辞树) Thể loại: Cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, nữ phẫn nam trang, ngọt sủng, tiểu ngược, HE Độ dài: 129 chương + 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Hán Vương (Tiêu Duyên), Hán...