Chương 32: Búp bê (1)
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Tối hôm đó Cao Vũ Sanh đến đón Địch Thần, chủ yếu là để gặp mặt nói về chuyện hợp đồng tiếp tục làm vệ sĩ.
"Chuyện tà giáo kết thúc rồi, Viên Tiểu Ái cũng vào bệnh viện tâm thần, cậu còn muốn tìm vệ sĩ làm gì nữa?" Địch Thần hết sức nghi ngờ mục đích của người này.
"Tôi mời anh làm vệ sĩ vốn không phải vì Viên Tiểu Ái." Cao Vũ Sanh mím môi.
"Cậu mẹ nó..." Địch Thần mắng một nửa, bỗng nhiên hiểu được bất an lúc nãy của mình là do cái gì. Đã bắt được thiên phạt giả, vậy thì tên cầm súng bắn đinh muốn giết bọn họ trên cầu vượt đâu?
Vụ tông xe tải, cầm súng bắn đinh giết người, đây rõ ràng không phải là diễn xuất của tà giáo. Lúc Cao Vũ Sanh muốn anh làm vệ sĩ là trước khi nhận được "Tờ quảng cáo giao đồ ăn" của Bái Tinh Giáo!
Nói là đón Địch Thần, Cao Vũ Sanh lại lái thẳng xe lên cầu vượt, chạy về hướng nhà mình. Địch Mông Mông ngồi ở ghế dành cho trẻ em phía sau hoàn toàn không có ý kiến gì với việc sẽ đi nơi nào, Địch Thần đang xuất thần thì không chú ý.
"Vậy sao cậu lại không thuê mấy vệ sĩ chuyên nghiệp?" Loại sát thủ nhà nghề như thế này, chỉ bằng một mình anh kiêm chức vệ sĩ thì rất khó bảo đảm được an toàn của Cao Vũ Sanh, huống chi thằng nhóc này lắm mưu nhiều kế, không thể khống chế được.
"Tôi không cần vệ sĩ khác, tôi chỉ cần anh thôi." Giọng điệu lạnh lùng cứng rắn như đinh chém sắt, cuối cùng cũng có vài phần khí thế của tổng tài bá đạo.
"Cậu có chủ ý như thế, tôi thật không hầu hạ nổi, dám biến mình thành mồi để câu đám giết người điên khùng của tà giáo, có là siêu nhân cũng không bảo vệ được cậu." Nói đến chuyện này, Địch Thần liền không nhịn được bốc hỏa.
Trong xe bỗng nhiên im phăng phắc, ngọn đèn đường chiếu vào, phản chiếu nét mặt căng thẳng của Cao Vũ Sanh lúc sáng lúc tối. Địch Thần cho là hắn sẽ tức giận nói ra mấy loại câu nói của tổng tài bá đạo như, "Người này, chuyện giữa tôi và anh còn chưa xong đâu," đợi một lát mới nghe được một câu nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sau này cái gì tôi cũng nghe theo anh hết, đừng bỏ rơi tôi."
Nửa câu sau khó có thể nghe thấy được, nhưng Địch Thần lại nghe được. Giống như là bị vật gì nho nhỏ mềm mại cào vào đầu quả tim, xót đến đau nhói.
Dòng xe giờ cao điểm trễ qua qua lại lại, những chỗ rẽ trong ký ức bỗng nhiên tụ chung. Nhớ nhung chôn sau nơi đáy lòng bị câu nói đáng thương này đào ra, có muốn giấu cũng chẳng giấu được.
Buổi tối, Địch Thần dỗ cháu ngoại trai ngủ xong, lại kiểm tra tất cả phòng một lần nữa. Lúc trước vì chỉ phòng tín đồ tà giáo nên thật ra không nghiêm ngặt lắm, nhưng muốn phòng sát thủ chuyên nghiệp thì thiết bị an toàn thế này rõ ràng là không đủ quy cách.
Trước và sau sân cần gắn camera, cửa sổ sát đất phải thay bằng kính chống đạn, còn có thiết bị báo cảnh sát, thiết bị kiểm tra khí ga, thiết bị kiểm tra nước máy...

BẠN ĐANG ĐỌC
Vệ Sĩ Tạm Thời - Lục Dã Thiên Hạc [Bản Editor Đăng]
Tiểu Thuyết Chung♥ Sau bao ngày suy nghĩ mình cũng quyết định sẽ đăng truyện lên Wattpad vì mình không muốn mở private wordpress nhà mình ♥ ⚠️ MÌNH SẼ XOÁ TRUYỆN NẾU NHƯ CÓ BẢN REPOST ⚠️ #nguyên sang #thuần ái #cận đại #hiện đại #truyền kỳ #niên hạ #nhân duyên tình...