Chương 43

2.7K 218 30
                                    

Chương 43: Búp bê (12)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Địch Thần mơ mơ màng màng sờ sờ vị trí bên cạnh lại thấy trống không, trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc. Nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng ào ào của vòi sen mới thả lỏng tinh thần, gãi gãi đầu ngáp một cái.

Cao Vũ Sanh tắm xong đi ra, thấy Địch Thần đang thay quần áo thì lập tức dời mắt. Lúc dời xong lại thấy mình làm thế có vẻ chột dạ quá, lại ngước mắt nhìn qua.

Một lần nhìn này liền khó quay đi nữa.

"Hôm nay sẽ lắp ráp kính chống đạn, anh đưa em đến công ty rồi về nhà làm, trưa nay sẽ không ăn cơm với em được." Địch Thần mặc quần áo tử tế, nhìn thoáng qua tin nhắn của Bạch Duệ trả lời trên điện thoại, cười cười xoay người bóp bóp Cao tổng đang đờ ra.

Cao Vũ Sanh kéo cái tay bóp bóp mặt mình xuống: "Được."

Chia nhau ra đưa bạn nhỏ nhỏ và bạn nhỏ lớn đến nhà trẻ, Địch Thần lại về nhà ráp kính chống đạn lên. Phòng này vì để lấy được nhiều ánh sáng, ngoại trừ chỗ tường và cột chống cần thiết thì những chỗ khác hầu như chỉ có cửa sổ sát đất.

Ráp từng miếng từng miếng xong, đợi Địch Thần làm xong thì đã là ba giờ chiều. Trên điện thoại có hai tin nhắn do luật sư Bạch gửi đến.

[Anh đến rồi.]

[Em còn đang bận sao? Không sao, anh chờ em.]

Địch Thần cười xuỳ một tiếng, vác ba lô đi đến quán lẩu mà Bạch Duệ chọn.

Đến giờ này mà lượng khách trong quán lẩu cũng chưa giảm, Bạch Duệ ngồi ở một cái bàn sát cửa sổ, đang dùng laptop làm việc. Nhìn qua đúng là người bận rộn, cũng chẳng biết loại luật sư đã thành danh này còn đi lừa gạt bạn nhỏ Cao Vũ Sanh đáng thương làm cái gì nữa.

Nói mình là anh trai kết nghĩa thì có thể lấy được tài sản hàng tỉ của tổng tài bá đạo à? Địch Thần ngẫm lại chuyện tiền lương của mình bị người nào đó hạ thấp xuống, phủ nhận cái suy đoán này, bước đến ngồi xuống bàn đó.

Bạch Duệ ngẩng đầu từ trong công việc, trên mặt có ý cười, thấy là vệ sĩ của Cao Vũ Sanh thì sắc mặt bỗng chốc cứng lại: "Tại sao lại là anh? Vũ Sanh đâu?"

"Cao tổng không có thời gian nên để tôi thay cậu ấy đến." Địch Thần ném ba lô lên ghế dài, "Chúng ta đã gặp hôm trước rồi, tôi là vệ sĩ của cậu ấy, họ Lý."

"Em ấy có ý gì?" Dường như Bạch Duệ có chút tức giận, nhưng vẫn cố gắng kìm chế lại, một tay đỡ kính mắt rồi khép laptop lại, "Hẹn tôi ra ăn bữa cơm mà mình thì không đến, xem tôi là ai vậy."

Kỹ thuật diễn này, nếu như Địch Thần không phải là người bị giả mạo thì đúng là sẽ tin ngay.

"Nếu em ấy không có ý muốn làm quen với tôi thì quấy rầy rồi." Bạch Duệ cất laptop vào giỏ công văn, đứng dậy muốn đi.

"Ây, đừng mà." Địch Thần kéo anh ra, nhẹ nhàng ném người về chỗ ngồi, "Chúng ta trò chuyện chút nữa đi."

Bạch Duệ có chút ngớ người, không biết Địch Thần kéo một người đàn ông cao lớn như anh ta về chỗ cũ như một con gà bằng cách nào: "Trò chuyện gì?"

Vệ Sĩ Tạm Thời - Lục Dã Thiên Hạc [Bản Editor Đăng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ