Chap 12 : Khốn nạn , ai cho anh nhìn?

354 25 0
                                    

Tiểu tử thúi này... Hắn đang nói lung tung cái gì!

"Hồ Lê Thanh Tùng, anh đừng có quá..." Cô đột nhiên trừng mắt lớn, Thanh Tùng cư nhiên lại hôn cô! Chết tiệt, trước mặt nhiều người như vậy lại hôn cô.

Ánh Hân muốn đẩy Thanh Tùng ra, nhưng khí lực của hắn quá lớn.

Tưởng chừng như trôi qua cả thế kỷ, anh mới thỏa mãn buông cô ra, mới vừa buông ra Ánh Hân liền giơ tay lên động thủ, tay lập tức bị bàn tay to lớn của Thanh Tùng nắm chặt lại.

"Lần đầu tiên không chú ý bị cô vật ngã xuống đất, lần thứ hai lơ đãng bị cô tát một cái, lần thứ ba... Cô cho là còn có thể có lần thứ ba sao? Nguyễn Ánh Hân!" Mắt hắn nhíu lại, cư nhiên cúi người đem Ánh Hân vác lên trên vai.

Trời đất bỗng nhiên đảo lộn, cô lo lắng giãy dụa.

Anh ta, cứ như vậy cô sẽ bị lộ ra hết mất!!

Điểm này Thanh Tùng đương nhiên đã có suy nghĩ đến, hắn lạnh nhạt xé một cái áo khoác đồng phục của một nam sinh gần đó khoác lên mông cô. Nam sinh kia ngay cả nửa lời cũng không dám nói.

Thấy Ánh Hân còn đang giãy dụa một cách ngu ngốc, Thanh Tùng vô cùng vô sỉ vỗ mông cô: "Cô bé, nếu em còn lộn xộn, tôi sẽ làm cho cô lộ hết đấy!"

Những lời uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, Ánh Hân lập tức im lặng nằm trên vai hắn không dám lộn xộn.

Thấy cô cùng cũng an phận, Thanh Tùng không coi ai ra gì nhếch khóe miệng đem cô ra khỏi phòng học, đi thẳng lên phòng học ở tầng cao nhất - phòng âm nhạc.

Đây là phòng không có ai sử dụng, nên Thanh Tùng  đã biến nó thành căn cứ bí mật của bọn họ. Đương nhiên, căn cứ này tuyệt đối không hề bí mật. Hầu như tất cả mọi người đều biết nơi này là cấm địa của anh  nên không dám vào.

"Anh dẫn tôi tới đây làm gì?!" Thanh Tùng mới vừa thả xuống, Ánh Hân tự giác bước ra xa hắn vài bước.

Nghe Ánh Hân hỏi về vấn đề này, Thanh Tùng mỉm cười, nhưng nhìn thế nào cũng không phải là mỉm cười, ngược lại làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.

"Nếu anh không nói tôi đi về!" Cô nói xong những lời này liền xoay người muốn rời đi, hắn thô lỗ vươn tay bắt lấy cánh tay thon dài của Ánh Hân , nhẹ nhàng dùng sức kéo cô lại.

Vừa quay đầu, cô liền đối diện với cặp mắt tối đen của Thanh Tùng. Nơi đó sâu không thấy đáy, làm cho người ta không biết hắn đang nghĩ gì.

"Hỏi tôi làm gì? Bây giờ hỏi không phải là vô nghĩa sao?" Thanh Tùng tà ác chớp mắt tới gần Ánh Hân: "Vừa rồi trong lớp rất nhiều người, tôi hôn cô rất không thoải mái, nên bây giờ đương nhiên phải..."

"Anh, khốn nạn!" Lời nói vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận. Trước kia mình cũng không có quát lớn như vậy, cũng rất ít mắng chửi người, bây giờ là làm sao vậy? Giống như trời sinh cô là một người thô lỗ vậy.

"Khốn nạn sao?" Thanh Tùng càng thêm áp sát cô, thấp giọng nói: "Vậy tôi cũng không cần giả bộ là chính nhân quân tử nữa, tôi sẽ cho cô biết khốn nạn là gì..."

Lời nói vừa dứt, Thanh Tùng liền hôn lên môi cô.

Hoàng Phúc cùng một số nam sinh khác đứng ở góc phòng âm nhạc trong mắt đều toát lên sự ngạc nhiên hoang mang. Nếu đoán không sai, lão Đại của bọn họ - Thanh Tùng thiếu gia trước kia chưa từng chủ động hôn qua cô gái nào đi?

Nói cách khác... Thanh Tùng thiếu gia đem nụ hôn đầu tiên này cho học sinh mới chuyển vào, Nguyễn Ánh Hân!

Chậc chậc chậc, tin tức này đúng là chấn động a!

Một hồi lâu, Thanh Tùng thiếu gia rốt cục cũng thỏa mãn, buông Ánh Hân ra lúc mặt cô đã đỏ bừng. Tên ngu ngốc này lại hôn mà không cần hô hấp, thật lợi hại a...

"Này, cô không biết thở ra sao?" Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra tôi phải dạy dỗ cô nhiều hơn rồi."

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ