Chap 166

173 20 0
                                    

"Anh mới vừa tỉnh lại đã đến chỗ này làm loạn, nếu một hồi xảy ra chuyện gì thì làm sao? Phải trở về phòng bệnh nghỉ ngơi thật tốt." Ánh Hân nói có phần nóng nảy, buông bút xuống khuyên bảo Thanh Tùng.

Trong đáy mắt cô tràn đầy lo lắng khiến cho Thanh Tùng không khỏi nghi ngờ, chân mày hơi nhíu lại.

Nhìn dáng vẻ anh cau mày, Ánh Hân còn tưởng rằng Thanh Tùng đang tức giận, nghiêng đầu đi, giật giật môi qua một lúc lâu sau mới nói nói: "Thôi tùy anh."

Thanh Tùng bước vài bước đến bên giường Ánh Hân, liền nâng cằm Ánh Hân, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm cô, như là muốn đem cô xem ra từng ngốc ngách.

Cô gái này, thật sự, chính anh như thế yêu thích sao?

Khi mất trí nhớ, quên cô, cô cũng không cảm thấy chán ghét.

" Nguyễn Ánh Hân, cô nói cô có tốt chỗ nào?" Thanh Tùng đột nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy.

Ánh Hân đầu mờ mịt, nhưng cực kỳ không thích Thanh Tùng dùng thứ ánh mắt này nhìn cô. Loại ánh mắt này quá mức phức tạp, bên trong thậm chí trộn lẫn một chút thương hại, cô không cần thương hại, không cần kẻ nào thương hại!

Giờ này khắc này, ý nghĩ cô muốn chuyển ra khỏi Hàn gia bỗng nhiên trở lại.

Lực nâng cằm lên càng lớn, bởi vì đau đớn, Ánh Hân theo bản năng lùi lại một bước đẩy Thanh Tùng ra: "Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi xem anh hiện tại trái lại cực kỳ không tốt, sao không gọi Irene đến chăm sóc anh?"

Nhất thời, Thanh Tùng không hiểu sao lại bực bội.

"Vì vậy, cô muốn tôi gọi cô ấy ở lại với tôi?" Thanh Tùng gắt gao nắm chặt tay thành quả đấm, nhưng bởi vì để ở sau người, cho nên Ánh Hân căn bản không nhìn thấy.

Hi vọng sao? Đương nhiên không hy vọng!

Nhưng cô có thể làm cái gì? Cô có thể làm gì ngoài chờ đợi! Giống như ai đó đã nói với cô ấy, nếu lần này chủ động, chỉ có thể đổi lấy sự chán ghét của Thanh Tùng! 

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói khác: "Bạn gái chăm sóc bạn trai, không phải chuyện bình thường sao?"

Thanh Tùng nắm chặt quả đấm lại căng thêm vài phần: "Tôi nhớ rõ tôi và cô có vẻ còn chưa có chia tay?"

Tròng mắt nâu của Ánh Hân đột nhiên co lại một chút.

Ngày đó anh nói với cô vẫn rành rành trước mắt, đâm vào ngực cô một trận phiền muộn.

"Hồ Lê Thanh Tùng, tôi nghĩ không muốn cãi nhau với anh." Cuối cùng, Ánh Hân chỉ nói như vậy, sau đó nằm lại trên giường, dùng chăn trắng tinh che đậy đầu mình, từ trong chăn khó chịu ngột ngạt nói ra một câu: "Tôi rất mệt, đi thong thả không tiễn!"

Cái này rõ ràng là tiễn khách, Thanh Tùng hung hăng xoay người, để lại một câu "Đây chính là cô nói", nhấc chân bước nhanh. Mãi đến phòng bệnh vang lên âm thanh cửa bị kéo lại, Ánh Hân đầu mới giật giật, lấy tay kéo chăn xuống, chỉ lộ ra đôi mắt.

Thanh Tùng đã đi, trong phòng bệnh vắng vẻ trống không, phòng bệnh lớn nên cũng càng có vẻ trống rỗng.

Chỉ thấy ánh mắt cô nheo lại, hơi mông lung.

"Thanh Tùng thiếu gia, tôi vừa rồi còn tìm cậu, thì ra ở trong này." Phía cuối góc hành lang, anh đối diện phong cảnh ngoài cửa sổ ngẩn người. Hiện tại giới truyền thông kia từ từ bị áp chế xuống, cho nên lúc này không cần quá lo lắng giới truyền thông lại đăng tin lung tung.

Bác sĩ mặc áo trắng cười tiếp tục nói: "Đã vì người mở lối đi VIP, hiện tại có thể đi làm kiểm tra hệ thống não bộ. Nếu bên trong không có vấn đề lớn gì, quan sát lại hai ba ngày là có thể xuất viện rồi."

Thanh Tùng theo bản năng lại hỏi: "Còn cô ấy?"

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ