Chap 97

229 21 1
                                    


Cái gì vậy, vừa rồi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì chuyện gì mà cô có cảm giác hỗn loạn như thế này.Toàn bộ chuyện phát sinh cũng quá không khoa học rồi!

Nhưng tại sao đáy lòng Ánh Hân lại có một tia ấm áp? Trong mắt cô lóe ra một tia sáng kỳ dị, Viên Thanh Thanh tuy ngây thơ nhưng quả thật đã trao cho cô một loại cảm giác ấm áp, thật sự...rất ấm áp.

"Này!" Thanh Tùng chẳng biết lúc nào đã dựa vào cửa khung cửa nhíu mày giương mắt: "Tôi muốn thử đi xe, cô có muốn đi chung không?" Lời này nói ra rất có điểm xấu hổ, nhưng anh hi vọng là cô có thể cùng đi

"Tôi.." Cô là muốn đi, dù sao rảnh rỗi không có việc làm. Nhưng đột nhiên lại nghĩ tới Viên Thanh Thanh muốn cô ở đây nên cô liền quyết định không đi.

Mới vừa muốn cự tuyệt chỉ nghe đến giọng nói của bà từ trong phòng khách truyền đến: "Tiểu Ánh Hân, con đi cứ đi cùng với thằng bé đi, dù sao tạm thời hợp đồng vẫn chưa đến được chỗ của tổng chủ biên Giá Sách Võng. Yên tâm, chuyện ký hợp đồng cứ giao cho mẹ được rồi!"

Bĩu môi một cái, cô làm bộ như cực kỳ khó xử: "Làm sao bây giờ đại thiếu gia, hình như tôi không thể đi được."

Thấy Thanh Tùng nhíu mày, cô tiếp tục nói: "Bất quá... Anh không phải có xe hơi sao? Chẳng lẽ là muốn đi xe đạp học tập bảo vệ môi trường? Không sai! Chủ ý này rất tốt, như thế về sau chúng ta liền không cần đến trường cùng nhau rồi."

Thanh Tùng hất cằm lên lạnh lùng, nheo mắt nhìn cô một cái, cô lập tức ngậm miệng không dám nói lời nào. Làm bậy rồi! Cái con người xấu xa này không thể để cho cô giả bộ một chút sao?

Thật là đáng ghét! Ngoan ngoãn đi theo anh đi ra ngoài, toàn thân cứng ngắc ngồi vào trong xe của anh. Đóng cửa lại kia một cái thân thể của cô mới xem như trầm tĩnh lại.

Khởi động động cơ, xe thật nhanh chạy như bay ra ngoài. Bên trong xe đang phát tin về giao thông cô nghiêng đầu nhìn Thanh Tùng một cái, không hờn giận nói: " Này, đại thiếu gia, anh không có thể đối xử tốt với mẹ anh một chút sao?"

"Cô có ý gì?" Anh đang chuyên tâm lái xe, tay lái xoay vô lăng một cái, tránh một chiếc xe khác đang chạy như bay về hướng anh, hiện tại trên đường hơi có chút chen chúc. Ánh Hân khẩn trương cầm lấy thắt dây dây an toàn cài lên người, chờ xe giảm tốc chậm lại một chút cô mới la lớn: "Hồ Lê Thanh Tùng ! Anh muốn chết sao?Đi chậm một chút sẽ chết sao?"

Vừa lúc gặp được một cái đèn đỏ, Thanh Tùng đem tốc độ xe hạ xuống rồi nghiêng đầu xem cô: "Cô muốn tôi nói chuyện gì với mẹ?"

"Là chuyện của chúng ta! Nói quan hệ của chúng ta căn bản là không phải như bà ấy tưởng tượng, thực ra là hai chúng ta rất ghét đối phương." Lời nói ra, cô vậy mà cảm thấy ngực mình có chút khó chịu, đau nhói. Cảm giác này là sao, rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?

Xung quanh không khí cực kỳ yên ắng, Thanh Tùng trầm mặc đến đáng sợ. Giật giật môi, anh không nói: "Xem ra cô cũng không xem báo hôm nay. Thật sự không thử nhìn xem sao? Còn có một phần báo đang ở phía sau xe đấy."

Nghe anh nói như vậy Ánh Hân mới bắt đầu sinh nghi, anh sáng sớm liền chạy vào phòng cô nói cái gì báo buổi sáng. Quay đầu cầm lấy tờ báo ở phía sau xe, nhìn đến trên mặt trang nhất có tấm ảnh có lẽ chiếm hơn phân nửa mặt mặt báo. Đột nhiên trừng to mắt.

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ