Chap 159

173 22 0
                                    

Bởi vì đám người tự giác nhường đường, vừa lúc lui đến phía sau Thanh Tùng , Ánh Hân chỉ có thể kiên trì đi qua bên người anh. Vào thời điểm lướt qua anh, cô không tự chủ được mà cúi đầu thấp xuống, thiếu chút nữa chạm tới chính ngực mình rồi.

" A... tấm ảnh này không tệ nha, tớ còn tưởng chính là...." Momo chính là muốn nói hết, đột nhiên phát hiện trên nơi này chỉ có cô nói chuyện một mình.

Mà cả đám người khác dựng tai lên nghe Momo nói, mặt cô trong nháy mắt trắng bệch, biết mình đã nói quá nhiều, vội vàng nghiêm mặt, che miệng không dám nói thêm nữa.

Thiếu chút nữa cái miệng này đã mang đến họa lớn.

Ánh Hân ngẩng đầu xem, nhìn bức ảnh chụp gần trong gang tấc. Xem ra người chụp ảnh vô cùng có tâm, chỉ đơn giản là một hành động tùy tiện có chút động chạm, nhưng bởi vì cả góc chụp va thời gian chụp ảnh đều quá hoàn hảo, nên hai người nhìn có chút có ái muội.

Nhưng thực sự chỉ là một hành động hết sức bình thường, nhưng người ngoài không biết sự việc nhìn vào, nên bức ảnh này hiển nhiên là một chứng cứ hoàn hảo chứng minh cho quan hệ của Ánh Hân và Anh Tú.

Trên tấm ảnh chụp kia còn có trời xanh, mây trắng, còn có một nam sinh tùy ý nằm trên thảm cỏ, hai người triều mếm nhìn nhau cười, họ thực giống như một cặp đôi trường học.

" Ai chụp ảnh này?" Ánh Hân thu hồi ánh mắt, bày ra vẻ mặt thảnh thơi an tĩnh.

Cả đám người im lặng được một chút lại bắt đầu xì xào bàn tán.

" Nam sinh kia là ai, tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta."

" Không biết sao? Đó chính là nam sinh đang nổi tiếng trong trường, hình như là Anh Tú gì đó."

" Oa, cũng rất là đẹp trai nha, dám liều mạng giành vị hôn thê với Thanh Tùng thiếu gia."

" Hứ, ai cũng không thể sánh được với Thanh Tùng thiếu gia của tôi."

Những lời xì xào bàn tán này như có như không truyền đến tai Thanh Tùng , anh đã từng nhìn thấy tấm ảnh chụp này.

Nhìn xung quanh một cách sắc lạnh, anh bỗng thấy trong lòng đang chứa chan lửa giận.

Momo vội vàng trả lời:" Là từ tòa soạn báo lá cải trường học."

" Đúng vậy, tòa soạn báo chuyên môn lấy tin tức từ trường học, từ đó mà kiếm lợi. Lần này khẳng định là phóng viên của tòa soạn báo này đã chụp ảnh." Bên cạnh có một bạn năm A lên tiếng nói.

Tòa soạn báo...

Ánh Hân chợt nghĩ ra một cái gì đó, thiếu chút nữa bật cười. Cô dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Irene, lại nghĩ mình quá tiểu nhân, Irene đã không còn học ở Thất Đế Tứ nữa, làm sao có thể phái người đi chụp mấy tấm ảnh này.

Bất quá...

Ánh Hân nghiêng đầu, vụng trộm nhìn Thanh Tùng , lại vừa đúng lúc anh nhìn cô.

Tim đập-------

Chỉ trong nháy mắt mà trở nên rối loạn. Giống như một con nai con lồng ngực đang đập loạn, mặt bất giác cũng ửng hồng, có dũng khí nhìn trộm mà bị người khác bắt gặp.

" Ánh Hân, có muốn tớ đem ảnh chụp xuống không?" tay Momo nắm thành quyền, lòng đầy căm phẫn mà nói.

Dù có hơi vội vàng nhưng có thể làm giúp Ánh Hân.

Nhìn thấy cảnh này, để cho Hoàng Phúc đứng sau lưng Thanh Tùng khóe môi đều vụng trộm cong lên. Tuy nhiên chụp ảnh loại này quả thật cực kì ám muội, không thể không nói, người của toà soạn này đã làm rất tốt.

Thanh Tùng có thể còn không biết trong lòng mình có cảm tình với Ánh Hân, nhưng khi toà soạn báo để cho anh nhìn thấy cô cũng người khác thân mật, anh nhất định sẽ nổi cơn giận dữ.

Tốt, thật sự làm rất tốt! Trước đây sao anh không nghĩ dùng cách này để Ánh Hân và Thanh Tùng hòa hợp? Hoàng Phúc nghĩ thầm trong bụng

Hoàng Phúc trong lòng cao hứng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ như bình tĩnh không động đậy. Anh ta lại còn cố ý bước đến bên Thanh Tùng , nói với âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy:" Xem ra cậu rất nhanh sẽ có em rễ, chúc mừng chúc mừng nha."Nghe nói vậy,Thanh Tùng lúc đầu tỏ vẻ âm u, sau nháy mắt liền như Lôi Công nổi giận, mặt đen xì, thấy vậy Hoàng Phúc trong lòng liền trào lên một cảm giác âm u.

Đây chính là điềm báo Thanh Tùng sắp nổi điên rồi.

Hoàng Phúc không nhịn được, trong lòng hô to một câu, mọi người làm ở tòa soạn báo này, đã làm rất tốt nha!

Ánh Hân không hề chú ý đến thái độ Thanh Tùng ở bên kia, ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy bức ảnh đó dán đầy trên bảng đen, khẽ lắc đầu nói:

" Không phải chỉ là mấy tấm hình này thôi sao? Tôi cùng Anh Tú là bạn tốt, cây ngay không sợ sóng gió, không có gì thì kệ nó, xé làm gì."

Nếu bây giờ xé hết đống ảnh chụp này, mới đúng rơi vào cái bẫy đã được giăng sẵn?

Ánh Hân một lần nữa quay đầu nhìn phản ứng của Thanh Tùng , nhưng lại sợ anh đang nhìn chính mình, nên cố nhịn quay đầu bước đi.

Nghe Ánh Hân nói vậy, Momo gật gật đầu, nếu Ánh Hân đã nói thế, chi bằng cô cũng không thèm xông lên xé hết đống ảnh chụp đi?

Ngay lúc Ánh Hân chuẩn bị đi, cảm thấy sau lưng có cơn gió lướt qua, ngay sau đó nhìn thấy Thanh Tùng bước lên phía trước, giơ tay xé hết đống ảnh đó, mạnh bạo và không hề do dự.

Những dòng văn thuyết minh bên cạnh bị Thanh Tùng lau hết, những tấm ảnh được chụp phóng to đều bị anh hung hăng xé nát quăng trên đất.

Hành động kia của anh làm cho mọi người sợ đến ngây người, ngay cả Ánh Hân. Cô thoáng chút chấn động, nghi hoặc mở miệng nhìn Thanh Tùng hỏi:" Anh... đang làm gì?

Thanh Tùng nhìn nhìn tay mình, trên mặt bộ dạng cực kỳ phức tạp, dường như là cả chính mình cũng không biết chính mình làm sao có thể đột nhiên trở nên quá kích như vậy.

"Không có gì." Trên mặt anh có chút không nhịn được, liền mở miệng nói: "Người của Hồ gia, không phải chó mèo mà có tùy thể tùy tiện chụp ảnh sao?"

Người của Hồ gia...

Ý nói cô là em gái của anh phải không?

Ánh Hân mắt tối sầm, cuối thấp đầu nói: "Thì ra anh chỉ nghĩ là không muốn tôi làm mất mặt Hồ gia, thật sự là cám ơn anh một lần đã giúp đỡ tôi, tôi sẽ không làm mất mặt Hồ gia nữa."

Nha đầu chết tiệt này! Anh nói như vậy không phải ý trách cô làm mất mặt Hồ gia! Cô là ngu ngốc đần độn a?

Thanh Tùng hung hăng cắn chặt răng, thái dương thình thịch phồng lên, có vẻ có chút bị đè nén."Vậy cô liền tốt nhất là không tái phạm và không làm loạn ngoan ngoãn mà ở một chỗ, làm một nữ sinh rụt rè, đừng cả ngày không lo học tập thật tốt, mà là nhớ về chuyện tình cảm yêu đương." Sự thật là anh muốn nói nhưng cũng không phải nói những lời này, đúng là lời vừa ra khỏi miệng, liền hoàn toàn thay đổi.

Cái gì là miệng nói thế này trong lòng thì có ý khác, này đại khái liền là nói không suy nghĩ!

Vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Thanh Tùng lại càng có vẻ cực kì không vui. Nhưng là cũng không phải xem Ánh Hân không vui, mà là không vui chính mình nói lung tung.

Rõ ràng, anh là muốn nói, "Tôi không cảm thấy cô làm mất mặt Hồ gia".

"Cảm ơn đã nhắc nhở! Gặp sau!" Ánh Hân ngẩng đầu, chống lại ánh mắt Thanh Tùng .

Nói hết lời, Ánh Hân xoay người rời đi, trong đám người một lần nữa tránh ra để một con đường, cô vừa đi qua lại xôm tụ như cũ.

Nhìn Ánh Hân quay lưng đi, đôi mắt Thanh Tùng giật giật. Lại là loại cảm giác không hiểu trong lòng run lên, loại cảm giác này giống như lúc trước tại Mỹ cầu hôn Irene, cô đột nhiên lao ra từ trong đám người, nhìn thấy cô khóc lớn nói, có cảm giác giống nhau.

Loại cảm giác này để cho trong lòng anh một trận phiền muộn. Anh thậm chí có một loại ảo giác, anh có phải hay không vẫn còn cảm tình với Nguyễn Ánh Hân? Không phải tình cảm anh em gì đó, mà là tình yêu giữa con trai và con gái.

Anh âm thầm khẽ nguyền rủa một tiếng "Đáng chết", sau đó đẩy đám người ra liền đuổi theo.

Nhìn đến động tác bất thình lình của Thanh Tùng , đám người nhất thời liền bắt đầu đi theo.

"Oa oa oa, Thanh Tùng thiếu gia đây là muốn quay lại với Ánh Hân sao?" "Trời ạ! Thanh Tùng thiếu gia không phải cùng Irene kết giao sao?" "Đây là muốn bắt cá hai tay sao! Mọi người đi theo sau nhìn xem."

Hoàng Phúc muốn ngăn cản đám người, chuông vào lớp đúng lúc vang lên.

Thời gian nghỉ trưa kết thúc, hiện tại chuông này biểu hiện sắp vào học.

Xét thấy vấn đề thời gian, các học sinh chỉ có thể lưu luyến nhìn bóng lưng Thanh Tùng đi xa, nhao nhao đi về lớp học. Hoàng Phúc dừng tại chỗ, nhìn anh đã đi xa, đột nhiên "Xì" một tiếng, bật cười.

Thanh Tùng này, chuyện khác rất thông minh , như thế nào phương diện tình cảm này, liền lập tức ngu dốt dâng lên a? Bất quá, ở phương diện tình cảm, bất luận người thông minh cũng sẽ biến thành ngu ngốc.

Từ từ... Có phải hay không mất đi cái gì? Hoàng Phúc theo bản năng hướng chung quanh nhìn nhìn, lại suy nghĩ cảnh tượng vừa rồi một chút, xác định không có nhìn thấy Manh Tiểu Nam.

Có chút không hợp lý, Manh Tiểu Nam đúng là rất thích xem náo nhiệt, mà náo nhiệt này lại cùng Ánh Hân có quan hệ, không có khả năng không có đến xem. Hồi tưởng lại một màn, Hoàng Phúc trong lòng hoảng hốt, nha đầu ngốc này, nên hẳn không phải đi gây chuyện gì rồi chứ?

Nghĩ tới đây, vẻ mặt bình tĩnh cười vui vẻ của Hoàng Phúc lập tức liền bối rối, trên mặt tươi cười cũng nháy mắt biến mất hầu như không còn. Chỉ thấy anh thần tốc lấy điện thoại ra, tìm số rồi bắm gọi.

Điện thoại reo, đúng là rất rất lâu không ai tiếp. Hoàng Phúc lập tức lo lắng, hướng dãy nhà lớp A năm nhất đi đến. Vừa đi một bên lại bấm một dãy số khác gọi, lần này rõ ràng còn chưa kịp reo, thẳng đến bên kia điện thoại một giọng nữ máy móc nhắc nhở hắn điện thoại của đối phương đã tắt máy.

Nha đầu ngốc này nhất định là cố ý!

Hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này, bởi vì Thất Đế Tứ cùng chuyện của tập đoàn hai bên bôn ba, thời gian chăm sóc Manh Tiểu Nam càng ngày càng ít, hai người trong lúc đó cũng không có như trước kia một dạng thân mật khăng khít.

Nghĩ tới đây, Hoàng Phúc nắm chặt điện thoại di động, một lòng nhảy "Thình thịch".

Rốt cục chạy tới cửa lớp A năm nhất, phòng học mở ra, Hoàng Phúc liếc thấy đến vị trí bàn bàn thứ hai của Manh Tiểu Nam trống trơn.

Các học sinh đều kinh ngạc nhìn Hoàng Phúc đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng học, ngay cả thầy giáo đang viết viết trên bảng đều bị dọa một phen, kinh ngạc nhìn về phía cửa.

"Thật có lỗi, đi nhầm rồi." Hoàng Phúc nói xong liền đi, còn lại các học sinh xì xào bàn tán.

"Cái gì đi nhầm thôi, lớp A năm hai với vị trí lớp chúng ta đúng là kém xa lắc, căn bản chính là tìm đến Giang Nam." Có bạn học đùa cười nói.

"Khụ khụ!" Thầy giáo đứng trên bục giảng ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Yên lặng! Chúng ta tiếp tục nghiên cứu hàm số."

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ