Chap 174

185 23 0
                                    

Irene dường như vẫn còn chưa thấy hả giận, còn cố tình mà vùng vằng chân dậm chân quăng, đá phắt lên.

Chiếc áo khoác chồn màu tím nháy mắt dính phải vết ô uế. Cũng như bùn đất, nước bẩn, có thể tẩy rửa nhưng Ánh Hân không thể nào dừng đau lòng lại.

"Cô muốn làm gì?!" Ánh Hân nhịn không được, đẩy Irene ra.

Irene bị Ánh Hân đẩy nên lùi lại mấy bước.

​" Nguyễn Ánh Hân, cô có bị bệnh không!" Irene lấy lại tinh thần hung hăng, trừng mắt nhìn cô nói: "Không phải chỉ là quần áo rách rưới, nhìn một cái là biết loại người quê mùa! Thật không biết Hồ phu nhân nhìn được cô ở chổ nào! Hẳn không phải là cảm nhà họ đã bị cô bỏ thuốc rồi chứ?"

​Suy nghĩ đến Hồ Tuấn Khải lúc nãy ở trên sân khấu nói ra những lời đó là cố ý chọc tức cô, Irene nghĩ tới đều đó liền muốn phát điên!

Ánh Hân nhặt lên áo khoác ôm vào trong ngực, chán ghét nhìn Irene nói: "Tôi cho dù có không tốt, cũng hơn cô gấp ngàn lần, ít nhất tôi không phản bội Thanh Tùng , không phải sao?!"

​Tiếng nói vừa ngừng, Irene sắc mặt tối sầm nói: "Cô....! Vậy âm thanh lúc nãy phát ra thật sự là cô"

​" Irene, có đôi khi tôi thật sự rất khâm phục cô. Có thể ở trước mặt một người đàn ông nói yêu, xoay người liền có thể với một người đàn ông khác ôm ấp. Không, phải nói là cùng một người đàn ông khác lên giường."

Ánh Hân tươi cười lạnh lẽo, không mang theo một tia nhiệt độ.

​Như vậy Ánh Hân, thật cùng Thanh Tùng có vài phần tương tự.

Irene hung hăng nuốt xuống nước miếng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên thoáng nhìn thấy chiếc áo khoác mà Ánh Hân đang khoác lên người. Chiếc áo đó cô nhớ rõ là chiếc áo khoác mà Thanh Tùng hôm nay mặc!

​Cô hơi có chút khẩn trương hỏi han: " Nguyễn Ánh Hân cô không phải... đã nói cho Thanh Tùng ?"

​"Lúc này biết sợ hãi không phải quá muộn rồi hả? Cô sau lưng Thanh Tùng làm nhiều điều xấu, không thể nào không nghĩ tới lúc anh biết thì hậu quả như thế nào?" Ánh Hân lui về phía sau một bước, lắc đầu: "Cô không hiện tại không cần xuất hiện trước mặt Thanh Tùng nữa, cô không xứng."

​"Tôi không xứng? Tôi không xứng chẳng lẽ cô xứng sao? Cô cũng đừng quên, người lúc này Thanh Tùng thích là tôi." Irene mắt xoay một vòng suy nghĩ rồi đầy tự tin nói, nếu Ánh Hân nói như vậy, đã nói lên anh không biết chuyện này: "Nếu cô nói cho Thanh Tùng , hậu quả sẽ thế nào? Khả năng Thanh Tùng dưới cơn giận dữ tìm Lạc thiếu gia đi? Đến lúc đó hậu quả, cô nhất định tưởng tượng không tới."

​Là mình làm sai, không chịu nhận lỗi còn muốn uy hiếp người khác, không hổ là Irene.

​"Irene, lúc này cô nên là cầu xin tôi không nói ra ngoài, chứ không phải là uy hiếp tôi?" Ánh Hân cắn răng, dừng một phen tiếp tục nói: "Tôi cũng không biết cái gì là hậu quả, chỉ là cảm thấy được Thanh Tùng nên biết điều này."

​Irene trên mặt nổi lên ý cười: "Cô chỉ là đang phỏng đoán hậu quả, cô không phải tôi, làm sau có thể lòng dạ hiểm ác, điều này cũng chính là nhược điểm lớn nhất của cô. Sau cùng xin khuyên cô một câu, chỉ có im lặng cái gì cũng không biết, mới có thể tốt cho tất cả, cô cẩn thận suy nghĩ đi."

​Nói xong, Irene đi lên phía trước, dụng bả vai của Ánh Hân, hướng ra ngoài.

​Sự tình vì cái gì mà phát triển trở thành cái gì cô cũng không biết, rõ ràng người làm sai là Irene, cô hiện tại lại muốn đau đầu! Cô chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát như là bị ả đánh một bạt tay.

​Nghe qua Lạc thiếu gia kia là một cái tên không thể trêu chọc vào, Thanh Tùng lại rất nóng tính, nói không chừng nói với anh xong một giây sau sẽ đi tìm Lạc thiếu gia sẽ dẫn tới đánh nhau, hai gia tộc sẽ bởi vậy mà kết thù...

​Hồ thị tập đoàn về sau có tổn hại cũng không phải là chuyện không có khả năng.

​Ánh Hân không dám nghĩ tiếp, cô quả thật không thể đem chuyện này nói ra.

​Ngẫm lại cũng thật sự là thật đáng buồn, cô không là thánh mẫu gì đó, lại tại ngồi im giúp Irene giữ bí mật chuyện tình.

​Cô thất thần đi đến bồn rửa tay, rữa đi vết bẩn trên cái áo khoác. Màu tím nhạt của cái áo khoác bởi vì bị dính bẩn, màu sắc bị thâm rồi.

​Chuông điện thoại di động liền ở phía sau dồn dập vang lên.

​Cô điều chỉnh tâm tình một chút mới nghe điện thoại: "Alo?"

​"Alo! Nguyễn Ánh Hân! Cô vội vã như vậy đi tới nơi nào rồi hả?!" Thanh âm vang lên Thanh Tùng hổn hển: "Tôi nghĩ cô sẽ mau trở về đến giờ tôi vẫn ở trong vườn hoa chịu lạnh đợi cô, cô còn không mau đem áo khoác trả lại cho tôi!"

Ánh Hân nghiêng đầu nhìn cái áo khoác, thản nhiên nói: "Tôi lập tức tới ngay."

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ