Nữ giúp việc thấy Ánh hân chậm chạp không ngồi xuống, còn tưởng rằng cô là vì do chờ mình tới kéo giúp ghế dựa, vội vàng đi ra phía trước cái ghế kéo ra, nhưng cô vẫn duy trì tư thế, không ngồi xuống, cũng không có động tác khác.
Cái này ví như bài văn, lòng của cô rối loạn như đang nhảy. Cô suy nghĩ, nếu lúc ấy cô không đẩy Thanh Tùng ra, vậy anh có phải hay không sẽ đi sâu vào nụ hôn?Cô đột nhiên có chút hối hận khi chính mình đẩy anh ra, nhưng lại cảm thấy được chính mình đã làm rất tốt. Nếu như Thanh Tùng chẳng qua chỉ là muốn xem thử cô, cô đẩy anh ra, dù sao anh hẳn không cảm thấy rằng cô là một người dễ dãi. Nếu anh hôn cô, căn nguyên là do một loại kích thích, này cũng nói rõ là Thanh Tùng đối với chính mình đúng là vẫn không giống như vậy.
"Thiếu phu nhân? Người muốn xới nhiều cơm hay ít thôi?" Nữ giúp việc kế bên nhìn Ánh Hân còn đang ngẩn người, vì thế tìm cái cớ cùng cô bắt chuyện.
"A? A..., tôi muốn nửa chén cơm là đủ rồi, không cần lấy cho tôi nhiều."
Ánh Hân lúc này mới hồi phục tinh thần lại, đã bình tĩnh kéo ghế, nữ giúp việc liền bước lên phía trước đẩy mạnh cô xuống ghế dựa. Bắt đầu ăn một hồi lâu, mới cảm thấy được nhiệt độ của sắc mặt mình đang giảm xuống.Không lâu nghe được trên lầu truyền đến thanh âm, Ánh Hân biết rõ kia nhất định là Thanh Tùng , liền thu lại cảm xúc của mình, cố giả bộ bình tĩnh là đang ăn cơm. Anh rất nhanh ở bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, tùy ý nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, bùi ngùi nói: "Mẹ tôi thật đúng là vì cô mà lo lắng, buổi sáng đặc biệt dặn dò đầu bếp đem thức ăn dễ tiêu một chút."
"À, cho nên tôi chuẩn bị buổi tối đi siêu thị mua nhiều đồ ăn tươi tự mình xuống bếp để cám ơn mẹ." Ánh Hân nói xong, giương mắt nhìn Thanh Tùng hỏi: "Anh có muốn cùng đi siêu thị không?"
Nghĩ tới cảnh phải chen chúc ở đám đông Thanh Tùng , cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà trả lời: "Không đi."
Nhưng sau đó, anh lại bổ sung một câu: "Tùy thôi."
Tùy thôi có phải là đồng ý đi? Ánh Hân cúi đầu nuốt cơm, trong lòng thầm thở dài nói: Cái này đại thiếu gia từ trước vẫn ngạo kiều như thế! Đi thì đi thôi, lại vẫn nói một câu, tùy thôi.
Hai người không hề nói một câu nào nữa, mỗi bên ăn mỗi cái, Ánh Hân ăn xong liền ở phía sau nói lại một câu: "Tôi muốn đi siêu thị sẽ gọi anh."
Nhìn thấy Thanh Tùng không có gì phản ứng, nhưng cũng không có phản ứng cự tuyệt, vì thế xoay người lên lầu. Lúc Ánh Hân đã đi lên lầu, anh mới vừa thở một hơi, chết tiệt, thế nào mà khi nói chuyện với cô ấy lại thấy bản thân mình rất lo lắng? Có lẽ hôm khác anh nên đi gặp bác sĩ tâm lí một phen, không sai!
Mỗi lần mưa to Phách Thiên lại thích lăn lộn trên bùn, làm mình giống như chó mực. Mưa bây giờ đã tạnh, Thanh Tùng ăn xong không lầu, mà là đi đến bãi cỏ bên ngoài. Vì mới mưa to xong nên trên mặt cỏ, đều lấp đầy những giọt nước như hạt chân châu.
Thanh Tùng bước chân lên đi, một mảnh ống quần liền bị ướt.
Sớm biết vậy anh đã mặc quần đùi, đỡ bị ướt. Nghĩ là như vậy, nhưng anh không lên lầu, nơi này cách biệt thự cũng khá xa, anh mới chẳng muốn trở về đổi.
Nhưng nếu như vậy đi đến căn phòng nhỏ của Phách Thiên, ống quần nhất định sẽ ướt đẫm. Vì thế anh cúi người đem ống quần xắn lên, quần vận động co dãn rất tốt, anh thẳng tay xắn đến đầu gối, để lộ ra "Đùi đẹp", cái này giống như người nông dân mới vừa cày ruộng trở về, lại giống người đánh cá mới vừa từ bờ biển trở về.
Bãi cỏ này tạo ra để chơi golf, nhưng Hồ Tuấn Khải bận việc, rất ít có thời gian để chơi golf, cho dù là có chơi golf cũng đều cùng bạn bè kinh doanh đến nơi khác đánh, cho nên bãi cỏ về sau liền để đó không sử dụng, rõ ràng được dùng cho người mới ăn cơm xong tản bộ.
Phòng nhỏ của Phách Thiên ở nơi đó. Anh thật xa liền nhìn Phách Thiên người đen như mực đuổi theo con bươm buớm, nhưng bởi vì bị xích kéo lại, bất luận như nào cũng đuổi không kịp con bươm buớm.
Chỉ thấy nó không cam lòng nhìn về hướng bên kia mà gầm lên vài tiếng, Thanh Tùng nhìn thấy cảnh này, mỉm cười sau đó vỗ tay của mình để thu hút sự chú ý của Phách Thiên.
Quả nhiên Phách Thiên lập tức liền nhìn về phía này, thấy người đến là Thanh Tùng , hưng phấn nhảy dựng như muốn xông lên, nhưng do bị xích nên buộc nó chỉ có thể tại chỗ mà nhảy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss me
Romance🌼 Một bộ truyện được Chuyển Ver 🌸 Tác giả gốc : Cẩm Hạ Mạt 🍀 Editor : Trang Lyn, _amyy_y, HuyenNamida, NhoxPanda2, _KuniWang_, NhiNhii815, Lii Chan, ThoDaiTy5371, Huỳnh Thảo Vy, Duyên Ngọc, Thuý Vy 🍑: Chuyển Ver : Yennie 💫 Nội dung truyện : Xem...