Chap 156

143 17 0
                                    

​Lời nói vừa ra khỏi miệng Ánh Hân liền hối hận, cô liền không có thể nào cùng Thanh Tùng hòa thuận sao? Bộ dạng này Thanh Tùng là ám chỉ anh chán ghét cô đúng không?

​Quả nhiên, Thanh Tùng trên mặt hiện ra chút không vui, dám nói chuyện với anh như vậy,Ánh Hân vẫn lại là người đầu tiên! Từ từ... Loại cảm giác này vì cái gì giống như đã từng trải qua? Chẳng lẽ cô trước kia cũng là dụng loại thái độ này đối với anh sao?Nếu thật sự như vậy, thì làm sao anh có thể thích người con gái có thái độ nói chuyện như vậy với anh?

​Xem ra anh phải gọi Hồ quản gia đi kiểm tra xem xem thư của anh khi nào mới đến Mỹ, để bác sĩ chủ trị cho anh trực tiếp gọi nói chuyện với anh mới được. Mà khoan đã, Hồ quản gia khẳng định biết cách liên hệ với bác sĩ chủ trị của anh, anh hà cớ gì mất công như vậy viết thư cho bác sĩ chủ trị nhỉ?!

​Thanh Tùng biểu tình âm tình tròn khuyết càng không ngừng biến hóa, Ánh Hân còn tưởng rằng là chính mình nói cái gì sai chọc giận Thanh Tùng , cũng không dám nói thêm cái gì, trực tiếp đem trứng luộc trong nước trà trong tay mình đưa cho anh.

​Túi đựng trứng luộc trong nước trà trở nên có chút nhăn nhúm, có chút không thẳng thúm, nhưng Thanh Tùng liếc mắt một cái liền nhận ra đó chính là trứng luộc trong nước trà của mình ở trên xe nhận từ mẹ trước khi đi học.

​"Chết tiệt... Cô đem cái này đưa cho tôi làm gì?" Thanh Tùng biểu tình lập tức trở nên cáu kỉnh.

​Anh vốn dĩ không thích ăn những thứ nấu lên trứng chim, nếu cái kia là trứng nướng nói không chừng anh còn có thể nếm qua một chút, Nguyễn Ánh Hân đây là cố ý à?

​"Của anh mà."  Ánh Hân hơi hơi nhăn mặt lại nói: "Mẹ nói, cho anh nhất định phải ăn, tôi muốn giúp mẹ giám sát anh ăn."

​Nghe được cái xưng hô "Mẹ" kia, bạn học chung quanh đều đã đoán được đó là gọi Viên Thanh Thanh, nhất thời phát phát ra vài âm thanh than thở.

​"Đều đã kêu mẹ, tin đồn nói Nguyễn Ánh Hân cùng Thanh Tùng thiếu gia bất hòa xem ra là giả rồi..." "Thật không biết tin tức kia là ai truyền ra tới!"

​Những lời xì xào bàn tán này Thanh Tùng đương nhiên cũng nghe được chút ít, mặt anh lập tức trở nên càng thêm đen rồi.

​"Cô lại giúp bà ấy giám sát tôi?" Thanh Tùng nói xong, truyện tranh cầm trong tay hướng trên bàn đập xuống, hơi chút hung hãn đứng lên nói: "Bản thiếu gia ghét nhất bị người khác quản."

​"Tôi không có giám sát anh."  Ánh Hân chi tiết nói: "Tôi chỉ là hi vọng nhìn thấy anh ăn hết trứng luộc trong nước trà của mẹ làm!"

​Nếu nơi này là ở nhà, anh không chừng vẫn cố gắng ăn. Nhưng là nơi này là trường học, nếu anh thực ngoan ngoãn nghe lời ăn hết trứng luộc trong nước trà, Thanh Tùng đại thiếu gia anh đây mặt mũi về sau làm gì còn mặt mũi nữa?

​Trời đất bao la, Thanh Tùng đại thiếu gia mặt mũi vẫn quan trọng nhất!

​"Bản thiếu gia ghét nhất bị người khác ra lệnh cho mình!" Thanh Tùng gắt gao nhìn chằm chằm Ánh Hân nói: "Thừa dịp tôi bây giờ còn không có phát hỏa, lập tức cút cho tôi!"

​Liên "Cút cho tôi" loại giới hạn sắp nổi điên của anh đều đã nói ra, mọi người nhao nhao há hốc mồm.

​"Xem ra cái tin đồn kia là thật rồi, trước kia Thanh Tùng thiếu gia làm sao có thể cùng Nguyễn Ánh Hân nói những lời như vậy." "Như thế nào không có khả năng, ngay từ đầu Nguyễn Ánh Hân không phải từng đánh Thanh Tùng thiếu gia một cái bạt tai sao? Chúng ta nhìn xem, sẽ phát sinh trò hay gì..."

​Người trong năm hai đều nhao nhao đứng xem kịch vui của bọn anh, trên hành lang người tụ tập cũng càng ngày càng nhiều, phỏng chừng là nghe được cái tin tức gì liền chạy tới xem náo nhiệt.

​Bị nhiều người như vậy đứng xem chẳng khác nào xem anh như khỉ diễn trò, Thanh Tùng bảo Ánh Hân cút đi, sau đó lại hướng tới hành lang người bên ngoài quát: "Nhìn cái gì vậy? Có tin hay không đem tôi đem móc mắt của các người quăng cho chó ăn!"

​Vốn là đang chật ních người đứng xem náo nhiệt ngoài hành lang lập tức biến thành trống rỗng, chỉ nghe gió thổi qua...

​"Còn không đi?" Nhìn lại thấy Ánh Hân còn đang đứng đó, Thanh Tùng nhíu nhíu mày: "Cô tới cùng có đi hay không?"

Ánh Hân tính tình cố chấp, ương ngạnh cũng nổi lên, cô nhếch cằm lên, quật cường nói: "Không đi! Tôi nhất định không đi!"

​Lời này để cho mọi người đột nhiên nhớ tới Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không trước mặt Như Lai lăn qua lộn lại một hồi ăn vạ, bên trong lời thoại cũng là như vậy "Lão Tôn ta đây không đi! Nhất định không đi!"

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ