Chap 179

162 25 2
                                    

Ánh Hân cầm đồ nhanh chóng đi ở phía trước, vừa đi vừa nói thấp giọng, chỉ hai người mới có thể nghe được: "Anh lần sau hay là ở chỗ khác chờ tôi đi, làm như vậy sẽ khiến người khác quá chú ý."

​"Khiến người khác chú ý không tốt sao?" Thanh Tùng nhíu mày, Ánh Hân quay đầu liếc anh một cái.

​Trong lòng cô muốn nói "Sợ người nhà cô ấy tức giận", nhưng cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đem lời này nuốt xuống. Lúc này, còn chưa phải muốn nhắc tới Irene đáng ghét kia thật là tốt.

​" Tôi còn muốn đi quanh đây, cô cùng Hồ quản gia đi về trước đi." Đi tới cửa trường học, Thanh Tùng dừng bước nói với Ánh Hân.

​Hồ quản gia đi lên tới trước, đưa cho Thanh Tùng một chìa khóa xe, hiển nhiên là biết anh muốn dùng xe, trực tiếp để hai chiếc xe đến đây.

Cô cũng không có hỏi tới việc Thanh Tùng muốn đi đâu, cũng không có hỏi ngày hôm qua anh đã tìm thấy món đồ cần tìm chưa, cái đó là cái gì.

​"Đúng rồi." Thanh Tùng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hướng về phía cô nói: " Không biết vì sao hôm nay Trấn Minh không đi học, cô một lát đi ngang qua Từ gia thì vào xem cậu ta một chút đi."

​Vẻ mặt của anh đột nhiên lại thay đổi, nói thêm một câu: "Không muốn ngây ngô quá lâu, nhìn rồi đi đi."

Ánh Hân không rõ cho nên gật đầu một cái: "Ừ."

​Thấy Thanh Tùng lái xe đi sang một hướng khác, cô rốt cục không nhịn được hỏi Hồ quản gia: "Anh ấy có phải đi gặp Irene không?"

​Hồ quản gia ánh mắt lóe lên một cái, Ánh Hân cũng biết câu trả lời. Cảm giác mất mác nhất thời ép cô tới thở không nổi.

​Rõ ràng... Ngày hôm qua nhìn ánh mắt của cô còn dịu dàng như vậy.

​Cô lắc lắc đầu, cố gắng bỏ ra những suy nghĩ này để tránh phiền muộn.

​Cũng không lâu lắm, Hồ quản gia kêu tài xế dừng xe, quay đầu lại hỏi ý kiến của cô."Thiếu phu nhân, đã đến Từ gia, mau vào xem sao?"

​Dù sao về Hồ gia cũng không có chuyện gì có thể làm, Ánh Hân dứt khoát xuống xe vào tìm Trấn Minh. Có Hồ quản gia đi theo, rất nhanh người Từ gia đã ra nghênh tiếp, hỏi thăm người hầu mới biết cậu tối ngày hôm qua uống quá nhiều rượu, đến bây giờ còn đang nằm trong phòng.

​"Vậy tôi vào xem một chút."

Ánh Hân vừa muốn đi vào, liền bị người Từ gia cản lại.

Ánh Hân còn tưởng rằng người ta là không hoan nghênh cô, lại thấy người ấy một mực mang dáng vẻ cung kính: "Lão thái gia nói, đến gặp ngài trước rồi hãy đến phòng của thiếu gia."
Cô đồng ý, Hồ quản gia đang muốn đi theo lại bị người kia cản lại.

​"Xin lỗi Hồ quản gia, Lão thái gia nói muốn gặp một mình Nguyễn tiểu thư."

​Xem ra Từ Lão thái gia có chuyện muốn nói với cô, Ánh Hân suy nghĩ một chút, Từ Lão thái gia thật ra là một người rất dễ thân cận, liền để cho Hồ quản gia an tâm ở trên xe chờ cô.

​Đi theo kia người đến gian phòng của Từ Lão thái gia, các cửa phòng đóng chặt giống nhau như đúc, cả cùng Nhật thức kết cấu một loại. Cánh cửa lúc này chợt bị người nào đó kéo ra đi ra, Ánh Hân chưa từng thấy qua người này.

​" Nguyễn tiểu thư, xin mời." Người nọ đi ra, ra dấu tay "Xin mời".

​Sau khi tiến vào, Ánh Hân liếc mắt liền thấy ngồi ở chính giữa bàn là Từ Lão thái gia. Ông không ngẩng đầu,chăm chú pha trà, chẳng qua là ngoài miệng nói một câu: "Ngồi đi."

​Không biết ông ta có chủ ý gì, Ánh Hân không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngoan ngoãn đi tới ngồi lên cái đệm đối diện ông.

​"Xin hỏi... Ông tìm con có chuyện gì?"

Từ Lão thái gia mắt điếc tai ngơ, cho đến khi trà tốt lắm mới ngồi thẳng lưng nhìn cô, trong mắt mang ý vị sâu xa.

Ánh Hân bị ông nhìn thế trong lòng có chút bỡ ngỡ, vội vàng cúi đầu cầm bình thay ông châm trà nhưng không có rót cho mình, cô không thích uống trà.

​"Đứa nhỏ này tật xấu lớn nhất chính là quá ngây thơ." Từ Lão thái gia vừa nói liền lắc đầu nâng chung trà lên uống một ngụm, tiếp tục nói: "Vĩnh viễn cũng đừng cảm thấy một người làm ăn đối với con thật là tốt."

​Lời nói này quá mức khó hiểu, Ánh Hân không nghĩ ra trong lời này là có ý gì.​Cô vừa muốn hỏi là có ý gì, ông lại không để cô nói, trực tiếp hỏi: "Biết tại sao Trấn Minh phải uống rượu say không?"

Ánh Hân mờ mịt lắc đầu một cái: "Không biết, chẳng lẽ là... Tối ngày hôm qua có xã giao?"

​" Mọi người Từ gia chúng ta thích yên tĩnh, một loại có thể đẩy xã giao xuống, huống chi Trấn Minh còn nhỏ, ông sẽ không để cho nó đi xã giao." Từ Lão thái gia khi nói chuyện không ngừng uống trà, Ánh Hân lo pha trà uống xong, vội vàng thay ông rót một chén nữa.

Từ Lão thái gia sưng mặt lên tới dáng vẻ cô không phải là chưa từng thấy qua, đơn giản so với kia Địa Ngục ác quỷ còn đáng sợ hơn.

​Ban ngày cũng không thấy Trấn Minh có gì dị thường, đột nhiên nói là uống say cô còn thật có không nghĩ tới nguyên nhân. Nhưng nhìn tình hình này chẳng lẽ cậu uống rượu say có liên quan đến cô?

​Nghĩ tới đây, Ánh Hân không kiềm chế được, trực tiếp hỏi: "Vậy cậu ta vì sao uống say như vậy?"

Từ Lão thái gia liếc cô một cái, nghiêng mặt đi: "Nó trở về liền buồn bực ở trong phòng uống rượu, ta đoán trừ bởi vì con thì không có nguyên nhân khác có thể để cho nó phải uống rượu giải sầu."

Ánh Hân sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu: "Nhưng con không hề làm gì cả."

​"Cũng là bởi vì con không làm cái gì." Từ Lão thái gia sưng mặt lên, mặc dù ông đối với Ánh Hân có ấn tượng không tệ nhưng Trấn Minh là cháu đích tôn của ông, nhất định ông sẽ lựa chọn đứng về bên cậu.

​"..." Ánh Hân là hoàn toàn không còn lời để nói, Trấn Minh đối với tâm tư của cô, cô rất rõ ràng, chẳng qua là... Trong lòng cô đã có một người khác, coi như đối với cậu chỉ là tồn tại sự áy náy, cũng không thể nào bởi vì áy náy mà đến với cậu ta được.

Từ Lão thái gia đứng lên, đi chừng vài bước, mặt lúc này mới bình thường lại.

​"Lão già này không phải là cái gì cũng không hiểu, loại tình cảm miễn cưỡng như vậy quả thật không thể có kết quả. Nhưng con không thử một chút làm sao biết hai người ở chung một chỗ sẽ không hạnh phúc? Chẳng lẽ con bây giờ chờ Thanh Tùng khôi phục trí nhớ thì lại cảm thấy hạnh phúc?"

​"..." Ánh Hân trầm mặc không nói.

​Cũng không biết trải qua bao lâu, Từ Lão thái gia mở miệng lần nữa nói: "Ông cũng đã hỏi, loại mất trí nhớ này của Thanh Tùng cũng không phải là ngắn ngủi, loại này ngoài ý muốn đưa đến mất trí nhớ, rất có thể cả đời cũng khôi phục không được. Như vậy, con phải chờ đợi nó cả đời sao? Cháu gái, con không thể ngu ngốc như vậy."

​"Anh ấy sẽ khá hơn." Ánh Hân ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Lão thái gia, trong ánh mắt lóe ra sự kiên định: "Hơn nữa, anh ấy quả thật tốt."

Từ Lão thái gia nghe vậy, đi tới ngồi xuống trước mặt Ánh Hân, nói: "Đại khái là con thấy đi? Nếu như Thanh Tùng tốt, tại sao ông còn nghe nói nó cùng Irene gần đây thường đi cùng nhau?"

​Lời này coi như là phá hỏng lời của cô, cô lập tức không tìm được lời để đáp lại.

​Quả thật... Cô không có bất kỳ căn cứ chính xác nào nói Thanh Tùng tốt.

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ