Chap 140 : Gặp lại Thanh Tùng

186 19 1
                                    

Đại Hổ không chú ý điều gì, đầu va chạm vào cửa kính xe bên cạnh, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Anh Đại Hổ, anh không sao chứ?" Nhìn thấy bộ dạng này của Đại Hổ, Mã Cách thật sự buồn cười, nhưng vẫn kìm chế lại, chồm lên thân thiết hỏi Đại Hổ có bị thương hay không.

"Tôi không sao!" Đại Hổ có chút xấu hổ, nhưng đảo mắt lập thức thay đổi một chút biểu tình: "Tôi thực sự chỉ đùa một chút thôi lão đại, anh lại tưởng là thật? Đại Hổ tôi chỉ nghĩ cho cuộc sống hạnh phúc trong tương lại của anh, nhưng sẽ không làm chuyện gì không có đạo đức, anh nói có phải hay không?"

Hoàng Dương  nhếch khóe miệng không nói gì, xe rất nhanh biến mất trong bóng tối trước bình minh.

Ngày lại ngày qua đi, ngày nào mặt trời cũng sẽ mọc lên ở phia đông rồi lặn phía tây. Mọi thứ xung quanh đều không có chút gì thay đổi. Nhưng có rất nhiều thứ, đang lặng yên thay đổi dần dần...

Ánh Hân thân thể càng ngày càng hồi phục, cuối cùng cũng được xuất viện. Ngay thời điểm Viên Thanh Thanh cùng Hồ Quản Gia đồng loạt đến làm thủ tục xuất viện cho cô. Viên Thanh Thanh nhận được một cuộc gọi. Cuộc gọi này, gần như khiến cho Ánh Hân tan vỡ...

Một giờ trước...

Bởi vì bệnh viện này là của Hồ Thị, cho nên thụ tục xuất viện gì đó hiệu suất làm việc đều rất nhanh. Ánh Hân cùng Viên Thanh Thanh thân thiết đi ra cửa lớn bệnh viện, theo sau là Hàn quản gia mỉm cười vui vẻ.

Một tuần trước bọn họ nhận được tin Thanh Tùng đã đã tỉnh lại, tin này làm cho Ánh Hân thật hạnh phúc. Nhưng Viên Thanh Thanh vẫn mạnh mẽ giữ cô ở lại bệnh viện hơn một tuần nữa. Nói là sợ lưu lại di chứng.

"Tôi đi lái xe tới đây." Hồ quản gia tiến lên một bước nói, nhận được sự cho phép mới xoay người chạy ra. Viên Thanh Thanh không gọi lão Trần lái xe tới, mà là chính mình cùng Hồ quản gia lái xe tới đón Ánh Hân. Quan tâm đến cô quả thật không ít.

"Mẹ nói với con, tìm một nhà hàng thật ngon. Đợi dạo phố với con xong chúng ta liền tới đó ăn cơm như vậy được không?" Viên Thanh Thanh vui vẻ phấn chấn nói.

Ánh Hân gật đầu đáp lại. Tháng sau chính là kỷ niệm 20 năm ngày Viên Thanh Thanh kết hôn với Hồ Tuấn Khải. Hồ gia trên dưới đều đã chuẩn bị cho buổi tiệc tối hôm đó. Nghe nói Thanh Tùng hôm đó cũng trở về. Lời đồn đã hồi phục quả thật không sai, chỉ là phía bên Mỹ kia không hiểu tại sao, không nhận được tin tức cụ thể của anh.

Thật giống như, Thanh Tùng không hề tồn tại. Hoặc có thể nói, giữa Thanh Tùng và Ánh Hân căn bản không có bất cứ quan hệ gì. Anh đôi khi gọi điện thoại về, chỉ nói đến việc gia đình.

Có gì đó không đúng...Ánh Hân căn bản chưa một lần nhận được cuộc gọi nào của Thanh Tùng. Mà anh chỉ gọi đến máy điện thoại riêng của Hồ gia. Điều này khiến cho Ánh Hân cực kỳ buồn bực, cũng rất bất an.Nhưng cô sợ người khác cười cô nghĩ quá nhiều, cho nên vấn đề này căn bản chưa nhắc tới cùng Viên Thanh Thanh. Cũng ít khi bà nhắc đến anh trước mặt cô.

Sau khi nghe tin Thanh Tùng trở lại Việt Nam, cô thật hạnh phúc, đồng thời, cũng không biết vì điều gì, càng ngày càng bất an.

"Mẹ, con nghĩ con nghĩ muốn đi Mỹ." Ánh Hân đột nhiên nói: "Tỉnh lại đã một tuần, nhưng anh ấy tới bây giờ vẫn không gọi cho con một cuộc điện thoại. Con... con muốn đi Mỹ nhìn xem."

"Cái gì?! Nó không gọi điện thoại cho con?! Cái tiểu tử thối này làm cái quỷ gì? Có muốn chúng ta hiện tại lập tức gọi điện thoại cho nó hay không?" Viên Thanh Thanh có chút không dám tin.

Thanh Tùng mỗi lần gọi điện thoại về đều đã không đề cập đến Ánh Hân, bà lúc ấy còn tưởng rằng anh mỗi ngày đều gọi điện cho cô, nên không nhắc đến cô lúc gọi về nhà. Hiện tại nghe cô nói như vậy, cảm thất thật sự không tưởng tượng được.

Khó trách bảo bối Ánh Hân của bà bộ dạng luôn luôn cau có.

"Không cần gọi điện thoại ạ." Ánh Hân lắc đầu: "Chúng ta ở đây là mười giờ, tính theo bên anh anh ấy hẳn là tám, chín giờ, thời điểm này gọi điện là không tốt. Ngoài ra, kỳ thật... con muốn cho anh ấy một bất ngờ."

Bất ngờ? Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thanh Tùng?

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ