Chap 19: Tôi muốn cả cơ thể cô cũng cảm thấy khó chịu

366 24 0
                                    

Ai còn chưa uống xong nước?" Xem biểu tình của cô ta, chắc chắn đã nghĩ là cách chỉnh Nguyễn Ánh Hân.

Vừa dứt lời, lập tức có người đưa qua một chai nước. Cô cầm chai nước dùng sức vặn mở nắp chai, lại vặn ngược lại. Nhưng chỉ cần vặn ngược lại một chút, chỉ cần đụng tới một cái gì đó, nước bên trong lập tức chảy ra.

"Fanny, em đưa thầy dạy thể dục của bọn họ ra chỗ khác. Nói rằng hiệu trưởng có việc gấp cần tìm."

"Được, em lập tức đi!"Fanny chạy nhanh đến trước mặt thầy thể dục, giả bộ thở mạnh nói: "Xin hỏi thầy là thầy thể dục của lớp A năm nhất phải không ạ?"

"Đúng, là thầy. Có chuyện gì không?" Thầy thể dục mơ màng nhìn Fanny.

Fannh dây dưa một hồi mới đáp: "Hiệu trưởng có chuyện gấp tìm thầy nói chuyện, thầy mau đi đi."

Thầy thể dục đưa mắt nhìn cả lớp A, thổi còi lớn: "Các em vừa rồi không tập trung, chạy thêm ba vòng nữa!"

"Thầy, thầy đi nhanh đi, hiệu trưởng nói em nhanh đi tìm thầy, giống như có việc rất cấp bách." Fanny cười, vẻ mặt vô hại.
Thầy thể dục gật đầu, đang đi đột nhiên xoay người lại nói: "Em canh lớp cho thầy một lát. Mọi người chạy xong là có thể chơi tự do."

Fanny nhanh miệng trả lời.

Cách đó không xa, Emma đắc ý nhìn Fanny hướng cô dùng tay ra hiệu "OK". Nguyễn Ánh Hân, cô đừng trách tôi... là tự cô chuốc lấy!

Khoảng cách giữa lớp A năm nhất và chỗ của Emma chỉ còn cách nhau hai thước, cô ta giơ tay ném chai nước về phía Hân. Cái chai đụng vào Hân lập tức nắp bình rơi xuống, hơn một nửa chai nước hất lên người cô.

"Emma, cô đang làm gì!"

Có người gan lớn thay Ánh Hân ra mặt nói, lập tức một đám nam sinh ở bên ồn ào: "Hoa khôi làm vậy là không được a!"

Emma tỏ ra hết sức bình thường với lớp A, lạnh lùng cười: "Cái chai không có mắt, làm sao lại cố tình bay đến trên người cô nhỉ? Người hầu?"

Ánh Hân biểu tình cứng đờ, trong một buổi sáng ngắn ngủi bị hất nước hai lần, chỉ sợ ở Học viện hoàng gia Thất Đế Tứ không ai xui bằng cô đi?

"Sao không nói gì, người hầu?"Emma đè bả vai Ánh Hân, đi xung quanh cô: "Tôi nghe nói, chỉ cần có chuyện gì cũng có thể nhờ cô, cái này có thật không, người hầu?"

Trong lòng cô cảm thấy bị sỉ nhục, bất đắc dĩ không thể tức giận, khuôn mặt chỉ có thể cứng ngắc nhìn Emma nói: "Có chuyện gì chờ lúc tôi chạy xong rồi nói sau."

Ý nói, cô chấp nhận rằng cô là người hầu của Hồ Lê Thanh Tùng.

Nếu còn tiếp tục như vậy, cô không biết mình có thể tiếp tục kiên trì học ở Học viện Thất Đế Tứ không nữa.

"Chạy cái gì mà chạy? Thầy thể dục của các người không ở đây, chạy làm gì! Tôi đói rồi, mau đi qua siêu thị mua cho tôi một cái đùi gà lại đây." Emma ra lệnh cho Ánh Hân.

Cô cau mày, cố gắng kiềm chế bản thân mình.

Thấy biểu tình của cô, Emma cười tiếp tục nói: "Nếu cô không muốn đương nhiên cũng không cần ngại, tôi đây... chưa bao giờ ép người khác làm gì. Bất qua cô xem a, nhiều người như vậy, tôi cũng không dám chắc người khác không nói 'người hầu Ánh Hân ở trường chỉ biết đùa giỡn không làm việc', những lời này đến tai Thamh Tùng, cô sẽ ăn nói như thế nào đây?"

Hồ Lê Thanh Tùng , lại là Hồ Lê Thanh Tùng! Nếu có thể, cả đời này cô cũng không muốn nghe đến bốn chữ đó!

"Emma, có phải cậu hơi quá đáng không?"

"Đúng vậy! Chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ không có gì hay ho cho cô đi? Hoa khôi?"

Một đám học sinh giúp cô giải vây, khóe mắt cô có chút ươn ướt, hít một hơi thật sâu cô đẩy Emma ra, không kiêu ngạo không nịnh hót nói: "Tôi đi mua! Xin cô đừng đứng trước mặt tôi nhắc tới nửa chữ Hồ Lê Thanh Tùng nữa."

Cô không bao giờ nghĩ sẽ cùng Thanh Tùng nói chuyện dù có bất cứ chuyện gì!

"Khoan đã!" Ánh Hân định bước đi thì bị Emma ngăn lại, từ trong túi lấy ra một cái thẻ: "Người hầu, tiền này tôi coi như cô làm việc cũng rất vất vả, dùng thẻ của tôi mà mua. Siêu thị kia có chỗ để quét thẻ đấy."

Ai nấy đều thấy được, Emma là cố ý kiếm chuyện, nhân cơ hội đùa giỡn cô. Nhưng không ai dám động thủ giáo huấn Emma, dù sao ở trường cô ta thường ỷ thế ăn nói ngang ngược, tất cả mọi người đều phải sợ.

Ánh Hân nhìn ánh nắng phản chiếu từ tấm thẻ, không có ý nhận lấy, mím môi nói: "Tôi có tiền, coi như tôi mời cô."

"Ya ya ya, cô có tiền? Người hầu, đừng giả vờ, cứ sĩ diện lại khổ thân, một cái đùi gà ở Học viện Thất Đế Tứ rất mắc." Fanny lấy tấm thẻ trong tay Emma nhét vào tay Ánh Hân, còn nói thêm: "Vất vả cho cô rồi, người hầu, cô cũng có thể dùng để mua ít đồ ăn lấp bụng cho mình."

Emma liếc bạn học của cô ta, tiến lên: "Người hầu, tôi muốn một chai nước lạnh."

"Tôi muốn một bịch kẹo của Thụy Sĩ!"

"Tôi muốn một bịch khoai lang miếng!"

Ánh Hân nhìn nhiều người như vậy có chút không biết làm sao, lúc này Emma ngược lại giữ chặt những nữ sinh này, hung hằng trừng mắt với bọn họ: "Tôi muốn mua đồ, các người nhiều lời cái gì? Tất cả cút qua một bên cho tôi!"

Mấy nữ sinh không dám nói Ánh Hân đi mua đồ nữa, lui về một bên.

Emma đang nói giúp cô? Trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ nhiều, gật đầu với Emma, xoay người hướng siêu thị chạy tới.

"Mấy người còn đứng đây làm gì? Thầy thể dục bảo mấy người chạy bộ, chẳng lẽ còn muốn bị phạt chạy thêm ba vòng sao?" Fanny chống nạnh hét, lớp A buộc phải trở lại đường chạy.

Momo trong lòng cảm thấy bất an mãnh liệt, nhưng vì Fanny nói vậy cô cũng không biết làm sao, nhìn về phía Ánh Hân đã đi mấy lần, rồi lại cùng chạy với mọi người.

"Emma tỉ, vừa rồi tại sao chị giúp cô ta?" Bị Emma hét, nữ sinh có chút không cam lòng, lại có chút nghi hoặc. Cô không phải là đang làm cho Ánh Hân thấy khó chịu sao? Làm sao lại giống như bọn cô đang làm sai điều gì?

Fannh cũng nghi ngờ giống họ, vì thế không nói gì, chờ Emma mở miệng.

"Nói mấy người ngu đúng là không sai mà! Nếu một mình cô ta ôm một đống đồ ăn vặt tới lớp thì có thể nói chỉ cho mình cô ta ăn sao?" Emma nhìn bóng dáng của Ánh Hân cười lạnh: "Tôi không chỉ muốn làm cho cô ta trong lòng khó chịu, mà còn muốn cả cơ thể cô ta cảm thấy khó chịu!"

Vừa nói vậy mọi người liền hiểu được, Emma là muốn vu khống cho Nguyễn Ánh Hân .

"Hóa ra là như vậy... giờ em sẽ đi kêu thầy thể dục, nói là kêu thầy thể dục của lớp A năm hai, em nhớ nhầm."

Emma tỏ ý khen ngợi: "Cuối cùng cũng có chút đầu óc, mau đi đi, phải để Nguyễn Ánh Hân đi trước! Nhớ rõ không được để lộ điều gì."

Fannh gật đầu sung sướng, hướng phòng hiệu trưởng chạy tới, không biết không chạy mà đi mua đồ ăn vặt sẽ phải chạy bao nhiêu vòng đây? Cô ngày càng mong đợi. Nghĩ đến đây, Fanny chạy nhanh hơn.

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ