Chap 46 : Hình như Phách Thiên đặc biệt thích cô

239 21 0
                                    

Nhìn thấy Thanh Tùng bá đạo như vậy, Ánh Hân thở dài một cái, thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, tùy anh. Tôi nhất định sẽ không gọi điện tới hỏi, thiếu gia."

Dứt lời, cô làm theo hành động của Hồ quản gia, cung khính khom lưng chào hắn. Hắn lúc này mới hài lòng xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Thanh Tùng đã khuất khỏi tầm mắt của mình, Ánh Hân nở một nụ cười đắc ý: "Không gọi điện thì không gọi! Ngày mai lên lớp tôi có thể trực tiếp hỏi hắn!"

Hồ quản gia đứng một bên cười, cũng chẳng biết lí do vì sao ông lại cười, những nếp nhăn lộ rõ ra, liền đứng lên.

Bữa tối đã được chuẩn bị xong, Ánh Hân bước vào nhà, một bóng đen bổ nhào về phía cô. Khỏi cần nói, nhất định là Viên Thanh Thanh. Nghĩ vậy, nên cô đành đứng im để cho người kia chụp hụt mà té ra đất.

Thế nhưng... Ai có thể nói cho cô biết, cái bóng đen kia tại sao lại liếm mặt cô?

Chậm rãi mở mắt hé nhìn, chỉ là cần chút nữa cô sợ tới mất hồn, hướng mắt về phía Viên Thanh Thanh mà cô đang nghĩ, hóa ra người đang liếm mặt cô là con chó Tây Tạng! Bây giờ nó vẫn đang hăng say liếm mặt cô, khiến mặt cô toàn nước miếng của nó!

"Mẹ ơi!" Cô hét toáng lên.

"Mẹ đây, mẹ đây! Ôi, Ánh Hân sao có thể gọi ta là mẹ rồi! Thanh Tùng, không phải là hai người các con ngày mai lập tức kết hôn luôn chứ?!" Từ phòng bếp truyền tới một thanh âm, không cần phải nói, chính xác là giọng của Viên Thanh Thanh.

Thanh Tùng nằm trên sô pha nhị không được mà trừng mắt lên tiếng: "Mẹ, chúng con còn chưa trưởng thành đâu! Còn nữa, chưa chắc gì cô ta đã gọi mẹ chứ, không tin mẹ có thể ra mà xem!"

Nghe Thanh Tùng nói vậy Thanh Thanh mới cảm thấy có gì đó không đúng, cầm cái xẻng xào rau đi ra xem.

Nhìn thấy cảnh tượng Ánh Hân bị con chó ngao Tây Tạng vồ người té nhào xuống đất lại, còn đang liếm mặt cô.

"Cứu... cứu mạng!" Ánh Hân lên tiếng cầu cứu.

"Hỗn đản!!! Tử Phách Thiên! Mày mau thả Tiểu Ánh Hân ra!" Bà cầm cái xẻng xào rau chuẩn bị xông tới giải cứu cho cô, Thanh Tùng thấy vậy liền ngăn cản.

" Mẹ, mẹ cầm cái này là đang muốn giết Phách Thiên của con sao?" Trên mặt Thanh Tùng hiện lên mấy đường hắc tuyến, khó chịu nhìn bà, khiến Thanh Thanh bị dọa một phen: "Mẹ trở lại phòng bếp dọn dẹp đi, chỗ này giao cho con!"

"Phòng bếp! Đúng rồi! Đồ ăn của mẹ!!! Tiểu Ánh Hân, Thanh Tùng sẽ giúp con giải thoát!" Nói một câu, Thanh Thanh cầm xẻng xào rau đi chạy nhanh vào phòng bếp, để lại Ánh Hân khóc không ra nước mắt.

Thanh Tùng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người liền nhìn thấy Phách Thiên bổ nhào lên người Ánh Hân hắn lại tự nhiên vui vẻ nở nụ cười.

Hắn đi lại gần phía cô, mở miệng nói: "Phách Thiên, mày đối với cô ta quá tốt rồi! Giọng nói lạnh lùng đến mức Phách Thiên phải dao động, nó buông Ánh Hân ra đi tới gần Thanh Tùng.

Thật sự việc này có chút kì lạ, một Phách Thiên đối với người lạ đều xa lánh, nếu thoạt nhìn không vừa ý là xông tới kêu to.

Nó đối với Irene cũng vậy, gặp cô là muốn xông lên gào. Điều này có thể là do Thanh Thanh dạy, vì lúc đầu nó với Irene là hờ hững. Sau này mới hung hăng đòi cắn.

Phách Thiên rời khỏi người cô, Ánh Hân lúc này mới đứng lên, chân không trách khỏi đà lùi về sau vài bước. Phách Thiên chú ý tới hành động của cô, sau đó xoay người lại hướng của cô mà nhào tới...

"A! Đừng tới đây, cứu mạng!" Cô không biết làm sao, lui về phía sau vài bước rồi xoay người chạy vào phòng khách, Phách Thiên vẫn đuổi sát cô, cuối cùng cô chạy tới chỗ Thanh Tùng đang đứng xem trò vui, bắt được hông hắn.

"Cứu mạng..." Cô ôm lấy Thanh Tùng, nước mắt bắt đầu trào ra.

Đáy lòng đột nhiên cảm thấy bị đụng chạm, Thanh Tùng dời ánh mắt qua một bên, trầm giọng nói: "Phách Thiên, ngoan ngoãn ở yên! Nếu không sẽ không được ăn cơm."

Đang chuẩn bị lao về phía Ánh Hân lần nữa, Phách Thiên không cam lòng nhảy ra, cuối cùng nghe lời ngồi sang một bên. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Ánh Hân, mà Ánh Hân cũng nhìn chằm chằm nó, sợ nó lại đột nhiên nhào về phía cô.

Thấy bộ dáng này của Ánh Hân, Thanh Tùng đột nhiên cảm thấy buồn cười, nên cười to lên thành tiếng.

"Anh... cười cái gì?" Ánh Hân không hiểu hỏi, còn khẩn trương nhìn qua phía Phách Thiên mấy lần. Phách Thiên hình như có chút mệt, lười biếng gục đầu xuống chân hắn, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi cười là vì... Một người không sợ trời không sợ đất như cô lại có thể sợ nó, thật là hiếm có a." Vẻ mặt hắn đắc ý, giống như là phát hiện ra được lục địa mới vậy.

Khinh bỉ liếc hắn một cái, cô có chút khẩn trương nhìn qua Phách Thiên.

"Tôi nói này, tiểu thư." Thanh Tùng đưa đầu tới sát mặt cô, có thể ngửi thấy mùi hương sữa tươi nhàn nhạt: "Cô còn muốn ôm tôi đến khi nào?"

Cô lúc này mới nhớ ra là mình đang ôm chặt anh! Vội vàng buông tay ra, gương mặt bỗng hơi đỏ lên.

"Xin lỗi! Cô lễ phép nói một tiếng.

Thanh Tùng bất đắc dĩ nói: "Phách Thiên của tôi hình như đặc biệt thích cô, bất quá, hình như cô không hề thích nó a... Nên biết rằng Phách Thiên trước giờ gặp người khác, đều không phản ứng như thế, chưa bao giờ phản ứng thái quá như vậy."

Cúi đầu, cô nhớ lại một ký ức sâu đậm. Mãi đến lúc Thanh Tùng giơ giơ tay trước mặt cô cô mới giật mình tỉnh lại. Hắn không tin được trong con ngươi Ánh Hân tràn ngập đau thương.

"Anh không tin sao? Thật lúc tôi còn rất nhỏ, cha tôi bỏ đi theo người đàn bà khác, bỏ lại tôi và mẹ. Bắt đầu một cuộc sống mới, tôi khóc một ngày một đêm, lại bị sốt rất cao. Tiền trong nhà đều bị cha mang đi hết, mẹ không có tiền chữa bệnh cho tôi, liền ôm tôi đi ra đường ăn xin." Nói tới đây, cô hít mũi một cái, chóp mũi bắt đầu ửng đỏ.

Thanh Tùng biết nhà cô nghèo, nhưng lại không biết chuyện này. Ngực đột nhiên nhói đau, cảm giác này là thương yêu sao?

"Ngày đó, mẹ ôm tôi đến gõ cửa một nhà có tiền, nhưng người kia không nói lời nào lập tức thả chó ra. Vì để bảo vệ tôi, chân mẹ bị chó cắn bị thương..." Nói đến đây, trên gò má cô xuất hiện một giọt lệ.

Ý thức được hình như mình nói quá nhiều, Ánh Hân lập tức dừng lại. Lúc này mới phát hiện Viên Thanh Thanh đứng ở cửa phòng bếp cũng đã rơi nước mắt, Hồ quản gia đứng bên cạnh cũng đã rơi một giọt lệ.

"Đó là vì sao tôi sợ chó a!" Ánh Hân lau nước mắt mỉm cười, đôi mắt trở nên trong sạch không để lại chút ưu thương: "Mọi người đang làm gì vậy a? Đây không phải chuyện gì thực sự cảm động lắm, sao lại khóc a?"

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ