Chap 142

128 19 0
                                    


Mã Cách đầu óc trống rỗng, cô đau đớn nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua ở trong phòng.

Vẫn là Hoàng Dương phản ứng nhanh hơn, ngữ điệu nhạt nhẽo nói: "Đêm qua..... Ta có phải đã uống say rồi không?"

Mã Cách kéo tấm chăn bao trùm cả thân thể, ngồi ở trên giường, bả vai gầy run rẩy, nhưng cố gắng kìm nén nước mắt, không để cho mình khóc lên.

Tối hôm qua Hoàng Dương uống rượu, coi cô như Ánh Hân rồi cưỡng bức. Cô liều mạng la không muốn nhưng không ai để ý đến cô. Đau đến ngất đi rồi tỉnh lại cùng với nụ hôn ôn nhu trên môi, cậu cho cô hy vọng, nhưng lại dùng chính tên Nguyễn Ánh Hân làm cho cô tuyệt vọng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã thích Hoàng Dương. Nhưng khi hoan ái trên thân thể cô anh lại gọi tên Ánh Hân.

Thật đáng buồn... Cô cảm thấy mình là người đáng buồn nhất trên đời này.

Hoàng Dương chau mày, đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm qua. Tối hôm qua thực ra anh xem cô là Nguyễn Ánh Hân.

"Lão Đại, là tôi tự nguyện." Mã Cách thẳng thắn nói sau khi suy nghĩ kĩ càng, cố nén nước mắt cô tiếp tục nói: "Đúng là anh đã ôm tôi nhưng lại gọi tên Nguyễn Ánh Hân."

"..."

"Tôi cũng có tôn nghiêm, mặc dù lòng tôi cũng hoàn toàn nghĩ tới anh." Mã Cách nói xong, nước mắt không nhịn được vẫn cứ tràn ra.

Hoàng Dương vẫn một mực giữ yên lặng, suy nghĩ một hồi lâu, anh ta chậm rãi mở miệng cùng với tiếng thở dài nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với cô."

Theo tiếng nói vừa ngừng, Mã Cách khóc không ngừng nhìn về phía Hoàng Dương: "Thật... Thật vậy sao?"

Ánh mắt kia cực kỳ giống Ánh Hân, Hoàng Dương lòng mềm nhũn, có lẽ...anh ta sở dĩ dung phương pháp yêu người khác, đến quên một người.

"Thật sự. Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Hoàng Dương đưa ánh mắt có chút né tránh, nhưng tóm lại là hạ quyết tâm: "Tôi sẽ cố gắng thử... chấp nhận cô."

Đôi khi, anh ta thừa nhận anh ta làm việc cực kỳ đê tiện, lương tâm của anh ta còn không có để chó ăn luôn. Anh ta làm ra việc kia, sẽ vì cô mà chịu trách nhiệm, mặc dù không thể yêu cô, cũng cần phải cho cô một cuộc sống tốt nhất, cứ coi như cho cô một cuộc đời hạnh phúc đi?"Lão Đại!" Trùng hợp vào lúc đó, cửa phòng đã bị Đại Hổ mở mạnh ra rồi.

Đập vào mắt của anh ta là Gia An cùng Mã Cách chỉ là trên người chỉ khoác một cái chăn, nhìn ra được hai người không có đến một mảnh vải che thân. Đại não của anh ta vô cùng không nhạy bén nên nhất thời không xử lý kịp thời, đứng yên ngay tại chỗ, chỉ là trừng lớn mắt, à... Không, là ánh mắt, ngây ngô nhìn bọn họ.

Mã Cách vội vàng lấy chăn che đậy phần da thịt của chính mình lộ trong không khí, đầu cúi thấp xuống. Trong tiềm thức, cô cảm thấy được tất cả lỗi là tại mình, nếu cô lúc ấy kiên quyết nhất có thể, cố gắng chạy ra cửa tránh thoát Hoàng Dương, thì bây giờ cũng sẽ không như vậy...

Đúng là sự đời nào đâu có nhiều 'nếu" như vậy? 

Nếu thật sự lặp lại một lần nữa, cô vẫn lại là giẫm lên vết xe đổ này?

"Đại Hổ, cậu đi ra ngoài trước đi." Hoàng Dương cố gắng bình tĩnh nói, nhìn ra được sắc mặt của anh ta cũng không tốt, trong giọng nói cũng làm cho người ta khó có thể kháng cự được sự uy nghiêm trong đó.

"Haizz, đúng là lão Đại..."

"Ra ngoài!" Đại Hổ còn muốn nói chút gì, ngón tay run rẩy chỉ vào Mã Cách, nhưng bị Hoàng Dương quát, thiếu chút nữa sợ tới mức đái ra quần, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

Hoàng Dương nghiêng người ròi đứng lên nhặt lại quần áo, từng cái một thần tốc mặc vào, sau đó chỉnh chu lại, anh ta nhìn Mã Cách nói: "Cô cũng mặc quần áo cho tử tế rồi xuống đây đi."

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ