''Thiếu gia, đến nơi rồi." Hồ quản gia có ý nhắc nhở Thanh Tùng. Từ trong kính chiếu hậu liếc mắt một cái, phát hiện anh đang ngơ ngác nhìn khuôn mặt cô.Mà Ánh Hân lại im lặng dựa vào cánh tay anh đương gối đầu mà ngủ thiếp đi.
"Hư." Hắn làm cái động tác giơ ngón tay trỏ lên miệng ý bảo đừng có lên tiếng, bên ngoài có người hầu giúp hắn mở cửa xe. Thanh Tùng rón rén ôm Ánh Hân xuống xe, lại bất ngờ nhìn lên trên cổ cô có một vết màu hồng nhạt.
Giơ tay lên dùng ngón tay cọ xát, một vết hôn sao? Nghi hoặc xuất hiện trong mi mắt anh. Hồ quản gia mới vừa xuống xe, không có chú ý tới hắn bên này, ánh mắt của anh trở nên sâu thẳm, khó đoán, đột nhiên ôm đầu Ánh Hân đi rất nhanh.
Đem đầu của cô vùi vào ngực mình, Thanh Tùng sải bước đi lên đường lát đá.
"Tiểu Ánh..." Ngồi ở trên bàn cơm, Viên Thanh Thanh lập tức ngây người, vốn là nghĩ muốn cao giọng kêu tên Ánh Hân, thế nhưng một giây kế tiếp liền nhìn thấy Thanh Tùng kia hù chết ánh mắt của bà.
"Cô ấy đang ngủ." Ý tứ là để cho Viên Thanh Thanh im lặng một chút, sau cẩn thận ôm đầu Ánh Hân cùng ba lô của cô lên lầu.
"Chờ một chút Thanh Tùng!" bà nhỏ giọng địa đuổi theo: "Phòng của Ánh Hân đang sửa cửa sổ, đưa nó đến phòng khách ngủ một chút đi."
Bà thực ra không thích cửa sổ phòng Ánh Hân vì tầm nhìn quá không tốt, liền kêu người đến xây dựng thêm cửa sổ, không nghĩ tới những người đó lại kì kèo mè nheo đến bây giờ còn chưa xong. Nếu không phải suy xét đến danh dự của Hồ gia, bà đã sớm chặt bọn chúng ra thành 3 mảnh rồi. "Ngủ phòng con là được rồi." Thanh Tùng lạnh lùng nói, tiếp tục ôm cô đi lên lầu.
Viên Thanh Thabh ngu ngơ ôm trán mình: "Ai da, cái đầu của ta." Nếu không phải Hồ Tuấn Khải động tác rất nhanh, bà sợ là đã sớm một cái khống chế không nổi từ trên cầu thang té xuống.
Nhìn bà buồn rầu, ông cau mày nói: " bình thường sức khỏe bà đã yếu, lại còn hay thức đêm nữa? Bà xem rồi ngay cả cũng không ngồi nổi rồi!"
"Ai ngồi không nổi? Ai đứng không yên!" Viên Thanh Thanh khó chịu nói: "Lão nương đây là vì đang vui vẻ! Con trai chúng ta rốt cục đã tìm thấy bảo bối Ánh Hân. Tôi đã nói rồi! Ánh Hân thông minh, lanh lợi, xinh đẹp, đáng yêu, nhu thuận, thông tuệ, lại là cô gái thiện lương, Hồ Lê Thanh Tùng làm sao có thể từ chối?!"
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hồ Tuấn Khải buông Viên Thanh Thanh nói nhỏ: "Vậy bà lần này cũng lại đi nhìn lén, đợi xem bọn nó có chuyện gì lại phá sao. Chúng ta hãy giả vờ nhân nghĩa, hay lại để cho con mình đi giải quyết những chuyện không đâu."
"Đi được đi được, ăn cơm của ông đi thôi!Dong dài nhiều chuyện quá."Thanh Thanh khó chịu đẩy Tuấn Khải ra đi xuống cầu thang, lại vẫn lưu luyến địa triều cửa thang lầu nhìn thoáng qua.Nếu không phải Tuấn Khải nói, bà thật là rất muốn đi rình coi a.Cô nam quả nữ cùng chung một phòng, vậy còn không...
Không nghĩ không nghĩ nữa, nếu bà còn nghĩ nghĩ tiếp chắc hưng phấn chết mất.
Trong Phòng, Thanh Tùng nhẹ nhàng đem Ánh Hân đặt lên trên chiếc giường lớn kia, sau đó cúi người chăm chú dùng ngón tay xoa nhẹ cổ cô. Phát hiện những vết hôn này không chỉ có một cái, nếu không phải vừa rồi hắn ôm cổ cô rất gần, hắn hoàn toàn không nhận ra đây là những vết hôn.
Rốt cuộc là bị người nào hôn? Nghĩ đến vấn đề này, hai mắt Thanh Tùng liền muốn toát ra lửa. Trong lúc ngủ mơ Ánh Hân đột nhiên cảm thấy không thoải mái, sau đó mở mắt, vừa lúc đúng lúc nhìn vào mắt anh.
"A!!!" Một tiếng thét chói tai phá vỡ không gian đang yên ắng, đang ở phía dưới lầu cầm đồ ăn, Viên Thanh Thanh run lên một cái.
Viên Thanh Thanh không chịu nổi, mắt liếc liếc, sau đó nhấc chân chuẩn bị đi lên lầu, liền bị Hồ Tuấn Khải nhanh chóng ngăn cản: "Bà đi lên đấy làm gì? Bọn chúng có khả năng là ở... Đằng kia."
Thực ra nghe một chút âm thanh này cũng không thể nào trọn vẹn, thật là Viên Thanh Thanh này quá ngây ngô quá đi. Có một loại ánh sáng kì dị rọi qua trên mặt của Thanh tỷ, thấy rõ bà dơ tay che miệng lại cười trộm: "Cũng đúng, cũng đúng.Ông xem, tôi đây rõ vớ vẩn!" Ngay sau đó bà liền ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí, trong miệng lại vẫn nhắc tới: "Con trai của ta thật lợi hại, để cho tiểu Ánh Hân kêu lớn tiếng như vậy."
"Bà xã..."Tuấn Khải không thể làm gì khác trừng mắt nhìn Thanh Thanh liếc mắt một cái, bà lúc này mới phát hiện xung quanh người hầu đều đã che miệng cười trộm, bây giờ mới im lặng mà ngậm miệng lại.
"Cô làm sao vậy?" Thanh Tùng thu hồi ánh mắt muốn giết người kia, nhàn nhạt hỏi han. Nha đầu chết tiệt kia có cần thấy hắn mà thét đến chói tai như vậy, không lẽ không phân biệt được a. Hắn cũng không phải quỷ!
Ha ha hắn cười gượng, cô trả lời nói: "Tôi chỉ là cảm thấy được người đẹp trai như vậy, khuôn mặt ưu tú vừa mới mở mắt thì xuất hiện, cảm thấy đẹp vô cùng... Được yêu thương nhưng lại cảm thấy lo sợ. Anh không lấy làm phiền lòng." Cô nói chuyện vô cùng khách khí, khiến cho Thanh Tùng cảm thấy là lạ. Cảm thấy được cô thay đổi không ít. Phải biết rằng trước kia cô đúng là cả ngày lạnh như băng, đều không muốn nhìn thấy hắn.
Đột nhiên biến thành như vậy, bộ cô quen với bộ dáng này rồi hả? Hắn quả là không biết nên coi đây là điều tốt hay xấu.
"Tôi không phải quỷ. Nói đi, cổ của cô xảy ra chuyện gì?" Nhíu mày, hắn tức giận như lửa giận cầm tấm gương chiếu vào cổ của cô, cho cô xem: "Tôi cảm thấy đây không phải do tôi làm, lại càng không phải do chính cô làm."
Cảm thấy!!!Cô đâu có biến thái tới mức hứng thú mà tìm đến mấy loại chuyện này. Còn cả... Cổ của cô đâu dài tới mức tự làm ra mấy cái này được! Không tin anh thử xem cúi đầu rồi cắn cổ của mình xem.
"Cái này... Cái này... Cái này là một điều ngoài ý muốn." Nếu nói thật cái kia là do Khang Văn, anh ta tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn. Hồ Lê Thanh Tùng sĩ diện như vậy sẽ không để cho người khác động chạm tới hôn vị hôn thê của hắn, mặc dù hắn cũng không thích vị hôn thê này. Hắn sĩ diện như vạy để làm gì chứ? Mặt mũi để đâu chả được! Thật là!
"A...? Bản thiếu gia trái lại cực kỳ muốn biết này ngoài ý muốn, phát sinh là như thế nào." Giờ phút này cả khuôn mặt Hồ Lê Thanh Tùng, à... Không, toàn thân đều bị lệ khí bao phủ, làm cho người ta nhìn vào muốn tìm chăn bông băng bó.
Bĩu môi, Ánh Hân nằm ở trên giường suy nghĩ như thế một giây đồng hồ quyết định đánh chết cũng không nói ra! Cô luôn luôn là người tôn trọng nghĩa khí.
Hít một hơi thật sâu Ánh Hân nói: "Tôi nói, anh sẽ tin sao?"
Nghe cô nói như vậy, Thanh Tùng sửng sốt một hồi lâu. Ngay sau đó, trịnh trọng gật đầu: "Chỉ cần từ miệng cô nói ra, tôi sẽ tin."
"Là tôi tự làm, anh tin không?" Cô nói lời này ngay cả quỷ bị kẹp đầu đều sẽ không tin, huống chi tên Hồ Lê Thanh Tùng ác ma này?
Liếc mắt nhìn Ánh Hân, Thanh Tùng nói: "Tôi tin."
"Anh tin cái đầu anh! Tôi đang lừa gạt anh đó!" Cuối cùng cô cũng không thể phản bội được lương tâm của mình, cô ngồi xuống ấn vai Thanh Tùng: "Này, anh giả ngu đúng không? Biết rất rõ ràng tôi là nói dối, anh còn tin. Đây không phải lời tôi nói là vô nghĩa sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss me
Lãng mạn🌼 Một bộ truyện được Chuyển Ver 🌸 Tác giả gốc : Cẩm Hạ Mạt 🍀 Editor : Trang Lyn, _amyy_y, HuyenNamida, NhoxPanda2, _KuniWang_, NhiNhii815, Lii Chan, ThoDaiTy5371, Huỳnh Thảo Vy, Duyên Ngọc, Thuý Vy 🍑: Chuyển Ver : Yennie 💫 Nội dung truyện : Xem...