Chap 56

204 18 0
                                    

"Hiện tại mọi người đã về hết rồi, thôi tớ về trước đây." Nam sinh không nghĩ quá nhiều, lấy điện thoại di động ở trong ngăn kéo sau đó chạy như điên ra phòng học, chỉ chốc lát sau tiếng bước chân liền biến mất, xung quanh lại rơi vào một mảnh tĩnh mịch.

"Em xinh đẹp tựa như khói lửa, xinh đẹp mỹ lệ như vậy..." di động của Đình Nam bỗng reo lên.

Lấy điện thoại từ trong túi áo ra đè nút nghe, bên kia là thanh âm lái xe. Hắn nói một tiếng lập tức đến ngay, nhanh chóng lấy giấy bút từ trong ngăn kéo của Ánh Hân, trên giấy viết mấy câu, sau đó đi đến chỗ ngồi của cô, đem tờ giấy nhét vào đầu bút bi của cô rồi xoay người rời khỏi phòng học.

Hắn muốn dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình, để cho về già sẽ không phải quay đầu lại mà tiếc nuối.

Ánh Hân ngồi ở trước bàn ăn, nhìn miếng thịt bò trên bàn liền có cảm giác đau đầu, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài, đành phải mỉm nhìn Thanh Thanh nói: "Bác gái, người lại làm thịt bò ạ? Ngày nào cũng ăn thịt bò như vậy, con sợ con sẽ biến thành con heo mập mất."

Tuấn Khải không trở về ăn cơm trưa, bởi vì từ công ty đến Hồ gia khá mất thời gian, nếu còn thời gian ăn cơm nữa thì chắc chắn là sẽ bị trễ mất.Dù nói Tuấn Khải là chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng từ khi sáng lập Hồ thị đến nay ông chưa từng đi làm trễ. Cho nên thời gian ăn cơm trưa Tuấn Khải ít khi xuất hiện ở nhà.

Thanh Thanh một bên miệng ăn thịt bò, một bên nhồm nhoàm nói: "Con gầy như vậy đương nhiên phải béo thêm một chút, béo thêm một chút mới có thể cùng Thanh Tùng sinh ra được cho mẹ một đứa cháu thật kháu khỉnh."

Mặt cô đen lại, còn Thanh Tùng thì uống một ngụm nước rồi đứng lên: "Con ăn xong rồi." Sau đó liền đi phòng bếp trong ngăn tủ cầm túi thức ăn dành cho chó cùng một hộp sữa dành cho chó hướng Phách Thiên mà đi tới.

"Ai zda, aiz zda! Sao thằng bé này lại ăn ít thế?? Chỉ ăn như vậy thì lấy sức đâu mà cùng Tiểu Hân sinh bảo bối?"

(T/g: Thanh tỷ à, Hồ ca dư sức. Tỷ không phải lo.)

Một chân còn chưa kịp bước ra đại sảnh Thanh Tùng nghe thấy bà nói như vậy thì lưng đột nhiên cứng ngắc, hắn thong thả xoay người nhìn vào mắt Ánh Hân, có điểm khinh bạc.

"Cô ấy ư? Còn chưa dậy thì xong? Chắc còn chưa có kinh lần đầu?" Thanh Tùng nói gần nói xa đều đã lộ ra một chữ, 'đau lòng'!

Trong đại sảnh có khoảng bốn năm người hầu đang đứng, nghe thấy Thanh Tùng nói như vậy đều lấy tay che miệng cười.

"Không được cười!" Ánh Hân vẫn rất bình thẩn không tức giận, nhưng là Thanh Thanh bắt đầu thẹn quá hóa giận rồi. bà đứng dậy, hai tay chống nạnh: " tiểu Ánh Hân của tôi có chỗ nào là chưa phát dục? Muốn thân hình có thân hình, muốn khuôn mặt có khuôn mặt."

Cái này gọi là cái gì đây... mặt cô càng ngày càng đen. Người nhà này thật đúng là dở hơi như nhau.

"Ngực nhỏ, giống như bé gái ba tuổi, còn chưa to bằng con." Thanh Tùng vẫn không chịu thua, nhàn nhạt nói.

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ