CHƯƠNG 9

894 55 7
                                    

* Nhà cậu *

_ Cậu vào lấy đồ đi tôi đứng ngoài này.

Ông bà Tống ở trong nhà nghe thấy có người ngoài cửa thì liền ra ngoài xem.

_ Á Hiên,... Sao con về nhà giờ này? Còn người này là..?- bà Tống thắc mắc hỏi.

_ Dạ... Là sư huynh của con. Mama mình vào nhà đi rồi con giải thích.- cậu vội kéo ông bà Tống vào nhà.

Vào nhà, cậu đem những chuyện vừa xảy ra tường tận kể cho ông bà Tống nghe. Tâm trạng ông bà Tống bây giờ không biết là đang vui hay đang buồn, trên mặt họ không biểu hiện một chút sắc thái nào họ chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, rồi bà Tống thở dài một tiếng, tiến đến ôm cậu thật lâu như muốn nói "cảm ơn con vì tất cả". Bà tống giúp cậu thu dọn hành lý nhưng động tác của bà rất chậm cứ như bà đang muốn kéo dài thời gian, bà muốn bên cậu lâu thêm chút nữa, cậu nhận ra được điều đó nên chỉ cười nhẹ nhàng nói với bà.

- Mama con biết người không muốn con rời đi chút nào..., nhưng đây là điều bắt buộc, sư huynh đã hứa sẽ cho con về thăm nhà,.. Người đừng lo nữa.

Dưới phòng khách ông Tống đứng ngồi không yên, hình như ông đang định làm gì đó. Suy nghĩ một hồi ông đứng lại hít một hơi thật sâu rồi tiến ra cửa.

_ Cậu Mã, tôi nói chuyện với cậu được không.- ông căng thẳng chà sát 2 bàn tay nói chuyện với anh.

_ Ông muốn xin cho con trai ông đúng chứ!! Nếu là vấn đề đó thì ông không cần nói thêm lời nào cả. Tôi đã đánh đổi một lợi ích rất lớn để đổi lấy cậu ta. Không đơn giản như vậy liền buông tha.- anh điềm tĩnh đứng bắt chéo chân dựa vào xe.

_ Nhưng mà... Cậu Mã à... Tôi có thể...- ông rất gấp gáp muốn cầu xin anh nhưng ông cứ lúng túng ko sắp xếp được lời mình muốn nói.

_ Papa. - Từ xa có một thiếu nữ với nụ cười thanh khiết, vẽ đẹp thiên thần kéo vali chạy về phía ông Tống.

_ Mỹ Mỹ sao giờ này con lại ở đây, không phải con đang ở Mỹ sao?- ông ngạc nhiên nhìn con gái.

_ Con học hết khóa sớm hơn 1 năm nên mới về nước sớm, người không vui khi thấy con về sao?... Papa, anh này là...- cô đang nói chuyện thì chuyển ánh nhìn của mình sang anh

Ông vội đứng chen vào che tầm nhìn của con gái với anh, có lẽ ông đang sợ anh nhìn thấy cô sẽ đổi ý muốn cô làm vật trao đổi thây cho con trai. Lúc này cậu và Tống mama cũng bước ra cửa với sự kinh ngạc không kém.

_ Mỹ Mỹ, em về rồi sao. Anh nhớ em quá.- cậu chạy lại ôm cô em gái bé bỗng.

_ Em cũng vậy. Mà,... Anh sách vali đi đâu vậy?- Cô nhìn anh khó hiểu

Nghe cô hỏi vậy nụ cười hạnh phúc của anh chợt tắt, cậu đang không biết phải trả lời thế nào để em gái mình dễ dàng hiểu. Không nhận được câu trả lời từ anh mình, Mỹ Mỹ chuyển ánh nhìn về phía phụ mẫu nhưng cả hai cũng đang lãng tránh ánh nhìn từ cô

_ Anh hai. Mọi người có chuyện gì giấu em sao?- cô giữ chặt tay anh như thể không nói thì không cho đi.

_  Đi được chưa.., cậu lề mề quá.- Anh lên xe nổ máy rồi liếc nhìn ra lệnh.

yêu là dâng hiến ( kỳ hiên ) _ ( dammy)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ