CHƯƠNG 37

599 40 0
                                    

* Phòng cậu *
Cậu, Tuấn Lâm, Diệu Văn đang ngồi thảo luận về việc làm đề án cho ngày mai. Lần đầu hợp tác chung với Diệu Văn nhưng cậu luôn cảm thấy ý tưởng và suy nghĩ của cậu rất hợp với Diệu Văn nên đặc biệt thích thú, càng nói càng hăng. Tuy nhiên Tuấn Lâm bện cạnh lại có chút sụ mặt cậu thật sự không thể xen vào cuộc náo nhiệt của 2 người bạn trước mặt. Thật tâm Tuấn Lâm cũng cảm thấy 2 con người này hợp nhau đến mức có thể nói là thần giao cách cảm, tri kỷ. Bản thân Tuấn Lâm lóe lên một loại cảm xúc ganh tị với Diệu Văn. Tuấn Lâm lẵng lặng thở dài rồi đi pha 3 ly nước, dù sao ngồi lại cũng cảm thấy bản thân thừa thãi. Cậu nhìn Tuấn Lâm u sầu đứng lên thì cũng phần nào đoán được con thỏ ngốc đó đang nghĩ gì. Cậu ra hiệu kêu Diệu Văn dừng lại một chút rồi cũng lẵng lặng đứng lên bước theo sau Tuấn Lâm giả bộ hù một cái.

_ Đang nghĩ gì? Vẽ mặt sầu não như vậy chắc lại là tư tưởng mình chẳng làm được gì, đúng không?- cậu áp tay lên má Tuấn Lâm mà vo tròn.

_ À... Làm gì có tớ đang rất bình thường mà.- Tuấn Lâm lại cười tươi nghịch ngợm nhéo lại má cậu.

_ Nói dối,... Bạn thân bấy lâu sao tớ không nhìn ra được hay tại... Không gặp được nam thần trong lòng nên vẽ mặt mới như vậy?- cậu làm vẻ mặt trêu ghẹo hất mặt cười cười.

_ Không,.. Chỉ là tớ thấy cậu với Diệu Văn,.. Ờ... Đặc biệt hợp nhau dù chưa quen bao lâu lại làm như có thần giao cách cảm. Nếu không biết tớ còn tưởng 2 người là bạn thân tâm giao... Tớ có chút,... Ghen tị. - Tuấn Lâm càng nói về sau giọng càng nhỏ, hai má hơi hòng vì ngượng.

_ Cậu tròn mắt kinh hỉ, môi hơi mím lại để không bật ra tiếng cười. Cậu nhìn sang Diệu Văn như thăm dò xem nên biểu hiện loại thái độ gì với loại tình huống này. Diệu Văn chỉ cong môi cười nản lắc đầu bất lực.

_ Sao cậu lại có suy nghĩ đó. Mà nghe cứ như cậu đang bày tỏ tình cảm với tớ à nha. Nếu để Hạo Tường nghe đc không biết có ghen đến bốc khói ko ta.- cậu lại tỏ thái độ giễu cợt ai đó đang cuối mặt.

_ Tớ không nghĩ bản thân hợp với Á Hiên lắm đâu. Trong phương diện học tập thôi, còn về mấy thứ khác như sở thích, tính cách,.. không phải rất hợp với cậu sao. Cậu bớt nghĩ mấy thứ ngu ngốc đi.- Diệu Văn dịu dàng cong môi để an ủi ai kia.

Thật ra trước đây Diệu Văn không có quá nhiều để tâm đến Tuấn Lâm vì Tuấn Lâm cũng chỉ là một thiếu niên bình thường, Diệu Văn không bài xích mối quan hệ với Tuấn Lâm cũng chỉ vì cậu ấy là bạn của Á Hiên. Nhưng chỉ mới sáng nay thôi khi nghe Tuấn Lâm nói nhờ có cậu mà Á Hiên mới cười vui và du nhập dần với cuộc sống của 1 thiếu niên đúng nghĩa, với cả cá nhân Diệu Văn thấy cậu bạn này đặc biệt ngốc mà ngốc theo kiểu khiến người khác yêu.

_ Thôi mà, đừng làm vẽ mặt thương tâm như vậy nữa,... Cười lên đi, cậu cười lên đặc biệt soái đó.- cậu ra vẻ nhỏng nhẽo nói với Tuấn Lâm.

_ Thôi đi ghê quá.- Tuấn Lâm cuối cùng cũng cười lại còn biết tỏ thái độ ghét bỏ đối với biểu cảm của cậu.

* Tin tin *

Điện thoại cậu báo 1 tin nhắn đến. Là Tống Mỹ Mỹ. ' anh hai, anh ra ngoài bãi tuyết lúc sáng được không, em có chuyện cần anh giúp. Anh ra một mình nha việc rất quan trọng chỉ mình anh mới giúp được em. Xin anh đó.' Đọc xong tin nhắn cậu vội khoác cái áo rồi không nói thêm gì chạy vọt ra cửa.

yêu là dâng hiến ( kỳ hiên ) _ ( dammy)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ