CHƯƠNG 32

835 59 13
                                    

Anh ngồi trong quán cà phê vẽ mặt lạnh băng, ánh mắt sâu xa như đang nghĩ gì đó rất thâm sâu, ly cà phê đen trước mắt đã dần nguội lạnh nhưng cũng không màng động đến 1 giọt.

_ Em xin lỗi, em đến muộn, anh đợi lâu rồi phải không?- Mỹ Mỹ xuất hiện với vẽ mặt rạng rỡ, cô kéo ghế ngồi cạnh anh tùy tiện gọi 1 ly cà phê.

Anh vẫn không bận tâm liếc cô lấy 1 cái chỉ đơn thuần bấm điện thoại trong tay mỡ 1 đoạn ghi âm rồi phát để trên úp điện thoại lên bàn lúc này mới thủng thẳng nhấm nháp tách cà phê đã nguội lạnh không còn chút dư vị gì.

Cô ngồi nữa ngày anh cũng không động khẩu lấy 1 lời ngược lại những thứ từ trong điện thoại phát ra khiến cô nữa phần kinh hãi, nữa phần khó hiểu. Nghe được một đoạn thì sau đó không nghe thêm tiếng động gì cả, nhưng vẫn còn những tiếng rè rè và thanh âm đều đều của hơi thở rất nhỏ phải thật chú tâm mới nghe rõ. Biểu cảm nhương mặt cô có chút biến sắc nghi hoặc khó hiểu nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh, giữ nụ cười ngay ngô hỏi chuyện.

_ Anh cho em nghe đoạn ghi âm này làm gì?

_ Cô chắc cũng nghe ra giọng của bản thân, đoạn ghi âm này cũng chỉ là tình cờ có được nhưng cũng đủ chứng minh những lời sáng nay cô vừa nói là giả dối.- giọng anh trầm dần càng về sau còn nhấn mạnh những từ cuối cùng.

Mỹ Mỹ tròn mắt kinh hãi, theo bản năng nuốt nước bọt, cô tránh né ánh nhìn sắc lạnh, kiên định của anh. Cô nhìn ra cửa sổ suy tư nhớ lại một chút đúng là tối đó bản thân có đụng qua điện thoại của anh chẳng lẽ lúc đó đã đụng qua nút ghi âm. Cô kìm hãm sự căng thẳng uống một ngụm nước lớn lấy lại bình tĩnh vẫn thái độ giã ngay giã ngô nhìn thẳng mặt anh đáp lời

_ Chứng minh được gì? Chỉ có mấy chữ, chữ được chữ mất nghe được gì chứ. Đoạn sau thì chẳng có lấy 1 tiếng động. Sao anh lại nghĩ em nói dối, nếu anh không muốn chịu trách nhiệm thì em cũng không ép.- Giọng cô thút thít như chuẩn bị rơi lệ.

_ Chính vì không có tiếng động nên mới có vấn đề. Cô nghĩ trong lúc hoan ái thì nên có loại động tĩnh gì hả? Cô cũng lớn gan lắm,... Xem ra cô cảm thấy mình sống đủ lâu muốn kím một phòng trọ ở thế giới bên kia đúng không.- anh nghiến răng ken két, bàn tay siết chặc nỗi cả gân tay, ánh mắt nhìn cô không còn lãnh đạm mà là cảm giác xẹt ra tia lữa.

Những người xung quanh bất giác ngồi thẳng người vì cảm nhận được khí tức quái lạ từ anh nên từng người tự động rời đi, một số thì tự động ngồi cách xa anh thêm một thước. Cô cũng có cùng ý nghĩ muốn lập tức ly khai anh nhưng chính là tứ chi như bị liệt mà không thể động ngay cả hô hấp cũng cứng lại.

Cứ ngỡ lần gặp mặt này anh sẽ cho cô 1 tin tốt lành đâu nghĩ đến lại loài ra 1 bằng chứng ngoài ý muốn như vậy. Nước mắt cô không tự chủ mà rơi, miệng mấp máy không thành câu nhưng rồi khi tâm điểm của cô chuyển qua phía cửa ra vào thì môi liền cong một chút xem ra rất tự mãn sau đó vẽ mặt cô liền mếu máo đối anh đáp.

_ Em xin lỗi,.. chỉ vì em quá yêu anh nên mới lợi dụng chút chuyện chưa thành vẽ vời thêm phía sau,... hức.. hức.. nhưng... nhưng sau khi về nhà... em biết.. hức.. bản thân đã rất sai... nên hôm nay hẹn anh ra là để nhận lỗi nói rõ sự thật,... còn nữa... từ đầu đến cuối anh hai không biết gì hết nên anh đừng tức giận với anh ấy. Bây giờ anh muốn mắng chửi hay... hức.. đánh em cũng được chỉ xin anh đừng thương tổn anh hai.- nước mắt cô đầm đìa, nói trong tiếng nấc trong rất thảm thương, người ngoài không biết nội tình còn tưởng anh làm gì xấu xa với cô.

yêu là dâng hiến ( kỳ hiên ) _ ( dammy)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ