_ Hiên nhi em ở đâu?
_ Á Hiên bọn mình đến tìm cậu rồi, cậu mau cho chút động tĩnh đi.
_ Hiên, bọn anh đến rồi, em có ở đây thì lên tiếng đi.
Lần lượt từng người lớn tiếng gọi cậu, hết chạy đông rồi lại sang tây. Tìm lâu như vậy gió thổi ngày càng lớn cuống theo cả tuyết vả vào mặt khiến ai cũng có ảm giác da mình bị cứa rách.
Mọi người đều chạy vội nên đều không chuẩn bị tốt đồ giữ ấm hiện trạng bây giờ chính là lạnh buốt đến mở miệng cũng thấy khó khăn, tay chân không còn cảm giác. Chỉ riêng anh là như không cảm thấy gì mà ngồi xuống lớp tuyết dày mà ra sức bới tuyết. Một giọt, hai giọt trên mặt tuyết trắng dần xuống hiện những giọt máu đỏ thấm rĩ ra từ tay anh. Mọi người đều nhíu mi tâm nhìn anh nhưng lại không dám ngăn cản. Diệu Văn cũng chỉ trầm mặc ra sức đào theo.
_ Gia Kỳ, tay mày chảy máu rồi, dừng lại đi chúng ta về băng bó trước rồi ra tìm tiếp.- Trình Hâm dù biết anh sẽ không để tâm lời mình nói nhưng vẫn kiên quyết giữ tay anh không cho đào nữa.
_ ....- Ánh nhìn anh như thú giữ mất kiểm soát liếc nhìn Trình Hâm rồi không nể nang mạnh tay đẩy Trình Hâm ra.
_ Tiểu Đinh... không sao chứ?- Hạo Tường chạy lại đỡ Trình Hâm, cả 2 thương sót nhìn anh. Họ chính là lần đầu thấy anh điên cuồng như vậy cứ như robot được lập trình để đào tuyết.
_ Cứ như vậy tay mày sẽ phế luôn đó.- Trình Hâm chỉ biết sầu não, bất lực ngồi xuống một vị trí khác giúp anh đào.
Cả Trình Hâm và Hạo Tường cũng không biết tại sao anh lại điên cuồng tìm dưới lớp tuyết dày như vậy, căng cứ vào đâu chứ. Nhưng giờ thật sự một khả năng nhỏ cũng không thể bỏ qua, họ giờ chỉ biết giúp anh hết sức có thể.
_ Diệu Văn cậu đừng tùy ý đào như vậy nữa, không phải cách. Hiên chưa chắc bị vùi dưới này mà. Mình không muốn nghĩ đến khả năng đó. Cậu đừng như vậy... mình sợ lắm... hức... hức...- Tuấn Lâm òa khóc lớn ôm chặt Diệu Văn như tìm nơi an ủi.
Diêu Văn cũng sững sờ giữa bão tuyết ánh nhìn vô định mà rơi nước mắt miệng không ngừng lẫm bẫm: " Á Hiên cậu đang ở đâu, tớ đã mất cậu 1 lần,... tớ không thể 1 lần nữa lại. xin cậu cho tớ chút động tĩnh đi."
Mỹ Mỹ chầm chậm bước đến tình cảnh vô cùng hỗn loạn, từng người như chịu đã kích lớn hết người này khóc đến người khác liên tục lật từng lớp tuyết. Thấy cảnh này lòng cô liền nổi lên sự ganh ghét." Cậu ta là cái thá gì mà mấy người lại tỏ thái độ thương tâm tới điên dại như vậy."
_ Anh đừng đào nữa chưa chắc gì anh hai bị chôn dưới lớp tuyết này. Anh suy nghĩ tích cực chút đi có thể là anh ấy đi lạc đâu đó hoặc có thể bảo tuyết lớn quá anh ấy tìm tạm chỗ núp rồi.- Mỹ Mỹ tiến lại gần khoác chiếc áo bông cho anh, giọng điệu an ủi.
Anh tràn đầy lữa giận bóp cổ cô hất ra xa cò kèm theo cả ánh nhìn nãy lữa, chính xác là ánh nhìn của thú hoang mất kiểm soát giờ còn bị con người tùy tiện ném đá vào khiến anh như bộc phát mà tiến lại gần đá mạnh bụng cô một cái.
BẠN ĐANG ĐỌC
yêu là dâng hiến ( kỳ hiên ) _ ( dammy)
Romance_ truyện hoàn toàn mang tính chất hư cấu. là do sở thích cá nhân và sự sùng bái của bản thân đối với couple này nên mong các bạn tôn trọng....và ai ko thích hoặc dị ứng thì kích back *couple chính - Mã Gia Kỳ: (20t) cậu là con trai của tập đoàn TNT...