Đêm đến, tinh tú ảm đảm mượn dựa vào bóng đêm, một thân ảnh cao gầy từ trong hậu viện của Thanh Hoan điện dần tách khỏi sự giám sát của thị vệ, lẻn vào thư phòng.
Người nọ dùng một tấm khăn đen che mặt, chỉ lộ đôi mắt đen lành lạnh mà đẹp đẽ. Hắn khom người, nhanh như cắt vọt đến sau cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bốn phía tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, không có ánh nến, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua hoa văn trang trí trên song cửa sổ len lỏi chiếu vào. Bóng đen kia vội vã lật mấy cuốn sách trên bàn, vẫn chưa tìm được thứ hắn muốn, liền gắt gao đứng dậy đi đến từng kệ sách lật tìm quyển sách cổ. Trời thực sự quá tối, sách lại quá nhiều, bóng đen lần giở được gần nửa số sách thì nghe từ xa có tiếng bước chân truyền đến.
Không kịp tìm thêm nữa, hắn nhanh chóng đem mọi thứ khôi phục lại như cũ, lập tức đẩy khung cửa sổ rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Cùng lúc đó, cửa thư phòng được mở ra, Bạch Linh nhấc theo đèn bước vào.
Thư phòng yên ắng, cuốn sách cổ vẫn nằm ở chỗ cũ, không chút tổn lại, giống như chưa từng có người động vào. Lông mày nhíu chặt của nàng lúc này mới từ từ giãn ra, lùi ra khép cửa, đề phòng vạn nhất có chuyện không may, nàng vẫn phái một nhóm thị vệ đến trực đêm, thắt chặt an toàn.
Nguyệt ngã về Tây, thái dương lấp ló, một đêm sóng ngầm lại trôi qua.
Ngày hôm sau, Lý Tâm Ngọc vừa đến thư phòng liền phát hiện có người động vào đồ của nàng.
Trong phòng án thư chỉnh tề, hết thảy đều nguyên vẹn như thường, nhưng nàng vốn mẫn cảm nên liền phát hiện điểm khác thường. Nàng khom lưng, nhặt lên một cánh hoa khô màu vàng sẫm dưới án thư.
Lý Tâm Ngọc chậm rãi nheo mắt.
Nàng có thói quen thường kẹp một cành hoa khô nho nhỏ vào sách, nếu có người lén xem qua, cánh hoa sẽ rơi xuống. Dù sao nhà nàng cũng là vương tộc, ít nhiều sẽ ghi chép một vài bí mật, không thể không phòng.
"Bạch Linh" Nàng giơ tay gọi thị vệ đang đứng trước cửa: "Đêm qua thư phòng có gì bất thường không?"
"Đêm qua giờ sửu thuộc hạ đến kiểm tra thư phòng, không hề có gì bất thường," Bạch Linh e ngại bản thân thất trách, liền hỏi lại: "Công chúa, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì, ngươi không phải căng thẳng, lui xuống đi." Lý Tâm Ngọc xiết cánh hoa trong tay, khẽ cười một tiếng.
Nàng đại khái có thể đoán được là ai.
Lý Tâm Ngọc kiểm tra lại thư phòng, may mắn thay vẫn chưa thiếu hụt hồ sơ vụ án nào, cho dù có là hồ sơ gì đi nữa, đã quan trọng thì không thể ngang nhiên đặt ở thư phòng để mặc kẻ nào cũng có thể nhìn thấy. Lý Tâm Ngọc tuy tính cách tùy tiện không tim không phổi nhưng đã là đại sự thì luôn hết sức cẩn thận.
Lát sau, Bạch Linh ở ngoài cửa bẩm báo: "Công chua, Trần thái phi cho người đưa thư: Trưa hôm nay Thấm Tâm cung tổ chức "Trân Bảo Yến" , hỏi ngài có thể nể mặt nàng đến dự một chuyến."
Cái gọi là "Trân Bảo Yến" chính là cung nữ lẫn thái giám trong ngoài cung lúc rảnh rỗi đem một vật vừa hiếm vừa lạ làm vốn, sẽ có một người đứng ra làm chủ, gộp tất cả trân bảo lại cùng một nơi, lấy vật đổi vật. Tiệc rượu này có một quy tắc nhỏ, đó là không được dùng tiền, muốn có được bảo vật của người khác, nhất định phải đổi bằng bảo vật của chính mình. Náo nhiệt có náo nhiệt, thú vị có thú vị, lại còn nghe được rất nhiều câu chuyện kỳ thú.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn]TÔ VÀNG NẠM NGỌC - Bố Đinh Lưu Ly
Romance🌻Tên truyện: Tô vàng nạm ngọc 🌻Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly 🌻Tình trạng: hoàn edit 🌻Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Trọng sinh, Song trọng sinh, Song xử, Sủng, HE 🌻Văn án: Đừng để văn án lừa tình. Xin nhấn mạnh ba lần đây là truyện ngọt, ngọt...