Chương 40: Hỏa hoạn

1.6K 107 0
                                    

Vùng đông nam Dục Giới Tiên Đô ẩn ẩn có sắc hồng thoáng hiện, như ánh bình minh rải rác, nhuộm đỏ nửa bầu trời. Lý Tâm Ngọc giơ tay lên che trên mày, nghi ngờ nói: “Chuyện gì xảy ra, Dục Giới Tiên Đô đốt pháo hoa sao?”

“Không phải pháo hoa.” Tiếng nói Bùi Mạc trầm xuống, đáp: “Là hỏa hoạn!”

Quả nhiên, trong một khắc liền nghe thấy tiếng ngự sử tuần hành khua chiêng gõ trống, phía dưới là một mảnh hỗn độn. Có người hô lên: “Mau thông báo cho bệ hạ! Dục Giới Tiên Đô Triều Phượng lâu cháy rồi, phải đi lấy nước!” Có người kêu to: “Không còn kịp rồi! Lúc này thuận gió, Triều Phượng lâu cùng Dục Giới Tiên Đô cũng bị thiêu mất!”

Triều Phượng lâu? Nếu như nàng nhớ không lầm, đây không phải là chỗ ở của Liễu Phất Yên sao? Nghĩ đến chỗ này, Lý Tâm Ngọc trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Mạc, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng hiếm thấy, cánh môi mím chặt, siết khớp xương nắm tay kêu “răng rắc”. Lý Tâm Ngọc nhìn hắn, hắn cũng phức tạp nhìn Lý Tâm Ngọc. Rất lâu, hắn mở miệng thăm dò: “Công chúa, ta chưa bao giờ cầu xin người chuyện gì…”

“Triều Phượng lâu cháy, ngươi là muốn đi cứu Liễu Phất Yên sao?”

Bùi Mạc còn chưa có nói xong, Lý Tâm Ngọc liền yên ổn cắt ngang hắn, trong mắt là thông suốt nhìn thấu tất cả cùng ung dung. “Đêm đó Liễu Phất Yên thả khăn tay xuống cho ngươi, ta liền phát hiện ánh mắt của nàng cùng ngươi rất kỳ lạ.” Nàng hỏi: “Bùi Mạc, nói cho bản cung biết, nàng là gì của ngươi? Tỷ tỷ?”

Bùi Mạc há miệng, vừa liếc nhìn phía đông nam cuồn cuộn ánh lửa ngất trời, tay nắm thật chặt lại buông ra. Một lát, hắn nheo mắt đáp: “Ta là con một trong nhà, không có huynh đệ chị em.”

Lý Tâm Ngọc tâm trầm xuống, lại cố sức tỏ vẻ tươi cười, giả vờ nhẹ nhõm đáp: “Sẽ không phải là thanh mai trúc mã của ngươi?” Vậy đại khái, cuộc đời này của nàng thật quá nhếch nhác rồi. Nàng chờ mong câu trả lời của Bùi Mạc, lại sợ câu trả lời của hắn... Kỳ quái, mình rốt cuộc là đang sợ cái gì?

Lý Tâm Ngọc trong lòng một mảnh chua chát khó yên, Bùi Mạc cũng không có tốt hơn chỗ nào. Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Lý Tâm Ngọc, sốt ruột mà mới lạ biện giải cho mình: “Không phải, điện hạ. Ta không có thanh mai trúc mã, không có hồng nhan tri kỷ, ta có ... Chỉ có người mà thôi!”

Nghe hắn nói, tảng đá trong lòng Lý Tâm Ngọc phút chốc rơi xuống đất, hô hấp cũng thông thuận không ít. Tiếng hô bôn ba cứu hỏa vẫn còn tiếp tục, trong cung một mảnh hỗn loạn. Lý Tâm Ngọc cười thanh, đầu ngón tay mò lấy lệnh bài công chúa bên hông, dừng một chút, cuối cùng đem nó cởi xuống cầm trong lòng bàn tay. Nàng biết Bùi Mạc muốn cái gì, cho nên đem lệnh bài tự do ra vào cung điện này giao cho Bùi Mạc, nhưng lại không buông tay ra, chỉ ngửa đầu hỏi hắn: “Bùi Mạc, ta có thể cùng ngươi đi cứu nàng sao?”

Bùi Mạc giật mình trong chớp mắt, ánh mắt nghiêm túc: “Không thể, quá mức nguy hiểm!”

“Kia…” Lý Tâm Ngọc mím mím môi, trên gương mặt luôn luôn tự tin tự nhiên hiện ra chút thấp thỏm. Dừng một chút, nàng nhỏ giọng hỏi: “... Kia, ngươi đi rồi có thể trở lại bên cạnh ta không?”

[Hoàn]TÔ VÀNG NẠM NGỌC - Bố Đinh Lưu LyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ